Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2009

Thay đổi lớn

Mấy hôm nay ông ngoại đã dẹp chỗ đầu tủ gần cái bàn nước của ông, nơi mà chỉ có mấy ngày trước đây thôi còn toàn là bình sữa của Suri. Bây giờ Suri không còn bú bình nữa, con đã biết tự cầm ly sữa uống một hơi. Con đã biết cầm ly uống nước từ lâu rồi, nhưng vẫn thích bú bình thôi. Mãi cho tới hôm nay ......

Suri lớn rồi, không còn chỉ chăm chăm chạy theo dì như trước. Dì hơi buồn, nhưng biết làm sao. Dì đi làm suốt ngày, lại hay thức khuya nên buổi sáng thường ngủ bù, không còn có thời gian chơi với con nữa. Con bây giờ chỉ quấn quít với ông bà ngoại và má Thư thôi.

Mấy hôm nay trời Sài gòn lại đẹp lắm. Dì cũng sẽ bắt đầu mặc áo dài đi dạy. Thời tiết làm cho dì cảm thấy mình cũng dịu dàng, duyên dáng nhiều hơn. Ngoài ra có một người rất đặc biệt ngày nào cũng gửi cho dì hàng trăm nụ hôn và những trái tim đỏ chót, những lời có cánh làm dì cứ muốn bay bay đong đưa trên những ngọn gió thu thơm mát hương hoa ngày nhà giáo Việt nam.

Buổi tiệc hôm thứ 6 tại ks Rex thật là hoành tráng. Nhiều đồng nghiệp của dì thì không thích bữa tiệc này vì nhiều lý do. Còn dì thì dì luôn thích nó vì đây chính là dịp mà các đồng nghiệp được ngồi chung với nhau, thả sức nói chuyện trên trời dưới biển, nhìn ngắm nhau trong những bộ trang phục, những kiểu tóc cầu kỳ khác hẳn ngày thường... Rồi lại còn được tha hồ nhảy nhót biểu diễn sau gần một tháng trời tập luyện vất vả, rên xiết, chửi mắng lẫn nhau. Những buổi tập này cũng luôn là niềm vui bất tận của dì khi mọi người cùng dốc sức cho một việc gì đó, ai cũng có thể la rầy chọc ghẹo người khác khi thấy một động tác múa còn chưa đẹp, một hình thể còn chưa chuẩn ..... rồi cùng bò lăn ra mà cười. Năm nay chú Lộc là người bị cười nhiều nhất, vì múa xấu mà còn hay vắng mặt vì bận đi dạy. hahahaha

Thôi chắc bây giờ blog này không còn độc quyền cho con nữa, mà sẽ là của chung dì cháu mình nha. Đó là sự thay đổi lớn thứ 2

Thứ Năm, 12 tháng 11, 2009

lần đầu tiên bị ông ngoại đét đít

Hôm qua là lần đầu tiên ông ngoại đét đít vì con hư. Khi má Thư chở Su về tới nhà thì bà ngoại ra đón con rồi đưa vào nhà để má Thư chạy đi mua sữa. Bà ngoại bế con trên tay vào nhà rồi định cởi áo khoác, găng tay, khăn bịt mặt, mắt kiếng cho con... thế mà con không chịu cứ nằng nặc khóc đòi má Thư... con khóc thét rất to, vừa khóc vừa kêu má Thư. Ai nói gì cũng không chịu. Phần thì bà ngoại bực dì Phương, nên bà cũng to tiếng... thế là con càng khóc to. Ông ngoại cởi áo khoác thì con giựt lại... ông tức quá lấy tay đét vào đít con một cái. Tới lúc má Thư về con vẫn còn khóc tức tưởi .....

Hôm nay thì con ngoan rồi, đi học về là thưa ông bà ngay rồi tự cởi đồ. Con thay đồ với tốc độ cô dâu thay xoa rê cũng không theo kịp chắc là một ngày phải chục bộ. bó tay.

Thứ Ba, 10 tháng 11, 2009

mệt không em hỡi?

Không mệt, mà chỉ đuối muốn chết thôi. akakak Mấy hôm hay cứ thứ bảy, chủ nhật tuần nào cũng tập trung lại, nhảy nhót điên cuồng như con choi choi chuẩn bị cho show diễn 20-11. Năm ngoái cũng vậy, nhưng mình thích show năm ngoái hơn, vì chẳng những hoành tráng mà còn có í nghĩa nữa, đầu tiên là mình cùng với chị Hà, chị Thư lên hát một phần trong bài "Slipping through my fingers" diễn tả tâm trạng của một người mẹ buồn vui lẫn lộn khi thấy đứa con gái ngày càng lớn, sau đó tới Hunter và một số các giáo viên trẻ em khác cùng diễn 1 phần bài hát trong cuốn backpack (mình thích phần này lắm), cuối cùng là tất cả cùng lên múa theo bài High School Musical. Mình còn thấy hay nữa huống chi là những người khác.

Tối hôm qua mình đi nhảy ở Caravelle, về mệt quá nằm lăn đùng ra ngủ luôn sau 2 tiếng chát chít trên mạng với bạn Phương. Quên oánh răng luôn hí hí hí. Không biết hôm qua có bao nhiu con sâu cắn răng mình nhỉ?

Thứ Hai, 9 tháng 11, 2009

hình của Suri chup ở Vũng tàu trong lúc dì Phương ở Thụy Sĩ

Chạy nào



Thưởng thức nghệ thuật



Chiến đấu với Thủy tinh

Bikini girl

Suri lý sự ghê!

Hôm qua ba Dũng ở nhà nên buổi chiều ba đề nghị chở con và má Thư đi chơi. Dì Phương vừa về tới nhà sau một ngày dạy và nhảy choi choi tập văn nghệ hết sức mệt mỏi chỉ mới ngủ thiếp đi khoảng 30' thì bị má Thư dựng dậy rủ cùng đi chơi. Ham vui nên dì cũng ráng lết dậy thay đồ đẹp đi. Mọi người cùng nhau đến thương xá Tax ở trung tâm thành phố Sài gòn. Dì dẫn con vào khu vực để đồ chơi cho trẻ con. Trả tiền rồi 2 dì cháu cùng vào, dì thì hy vọng là con sẽ có thêm bạn mới, còn con thì thích được chơi đồ chơi. Đồ chơi ở đây cũ xì và đã lâu không có bổ sung nên thiếu và hư nhiều cái, nhưng được cái có nhiều trẻ con vào chơi lắm nên rất đông vui, có cả 1 bạn nói tiếng anh, 2 bạn nói tiếng pháp nữa. Con vẫn còn nhát nên chỉ dám chơi khi không có bạn nào ở gần, mặc dù dì cũng cố gắng để giảm bớt khoảng cách giúp con hòa nhập với bạn bè hơn. Nhưng có lẽ sự có mặt của dì làm cho con ỉ lại nhiều hơn là tự mình tìm và kết bạn. Sau một hồi 2 dì cháu cùng lê la và tự chơi với nhau má Thư xuất hiện cùng với một đôi ủng trên tay, ủng mới của con đấy. Kế hoạch sắm sanh đồ đạc cho con đi Đà lạt của má Thư đúng là kế hoạch 2 năm hay 5 năm, giống như kế hoạch của nhà nước í. Má Thư lúc nào cũng nghĩ đến việc mua áo lạnh, ủng, cho con vì sợ lạnh. Rốt cuội bây giờ dì cũng chẳng đếm được là con có bao nhiêu cái áo lạnh rất ít có dịp sử dụng như thế. Suri mang ủng vào rồi tung tăng đi, bảo là giống y chang ủng của dì Phương, má Thư cũng bảo thế. Bó tay luôn. Thôi chắc con điệu là di truyền rồi.
Ba Dũng đột nhiên thay đổi kế hoạch là về nhà ăn cơm nên hơn 7h con mới được ăn cơm với thịt kho. Trên đường về ba Dũng dạy cho con thắt dây an toàn, bảo với con rằng nếu không thắt dây thì ba Dũng sẽ bị phạt. Không biết học được của ai, con cũng đáp lại gọn lỏn rằng, Bị phạt là việc của ba Dũng.

Tối hôm qua cũng có bác Hoa, trước đây là nhân viên làm trong công ty của ông ngoại đến thăm cùng với một người bạn Úc. Bạn của bác Hoa rất thích Suri, ông rất muốn làm thân với con bằng cách dụ con chơi cút òa. Bác Hoa thì khỏi phải nói rồi. Bác mua rất nhiều quà cho con, nào là kẹo chocolate, một cái áo lạnh, một cái áo thun tay dài. Con rất ngoan, không còn sợ sợ như một năm về trước. Con biết trả lời mấy câu hỏi của bác, biết lấy hình mời bác xem, chỉ cho bác dì Phương, má Thư ở đâu trong tấm hình, và nói cho bác Hoa biết dì Phương rất đẹp (cái này dì khoái nhất nè) nhưng con vẫn ôm cứng dì hoặc má Thư (cái này dì cũng khoái luôn)

Khi bác Hoa và bạn cùng về con còn hát tặng 2 bác 2 bài liền, bài mèo con ra vại nước và bài happy birthday. Bạn của bác Hoa suýt ngất.

Hôm nay con đi học bị ói có lẽ là vì ăn món lạ, theo như cô Bảo Anh nói. Không chỉ có mình con mà còn thêm mấy bạn trong lớp nữa cùng ói. Tội nghiệp các cô phải vất vả dọn dẹp. Đúng là một nghề vất vả. Buổi chiều con đòi uống nước ngọt. Bà ngoại bảo là hết nước ngọt rồi, thế là con le te chạy vào chỗ để nước ngọt và bia trong nhà, lấy ra một lon rồi đưa cho bà ngoại đòi uống. "Bà ơi, cho con uống nước ngọt đi. Suri chỉ uống một chút xíu thôi" Bà ngoại cũng đồng ý cho con uống. Bà rót một chút xíu vào ly, con uống hết rồi nói tiếp. "bà ngoại thấy chưa, suri uống có chút xíu hà. Suri uống hết rồi, bà ngoại cho thêm chút xíu nữa đi"

hehehe. Không biết lớn lên con sẽ làm nghề gì đây nhỉ? Lý sự quá mà

Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2009

hôm nay nỗi nhớ như mây trắng

Có những ngày nỗi nhớ về những người mình yêu quí như mây trắng, bay nhẹ nhàng trên bầu trời xanh trong, để có khi mình với tay kéo xuống rồi nhìn nó mỉm cười hạnh phúc. Cái hạnh phúc nhỏ nhoi khi có một người hay nhiều người để mà mong mà nhớ không phải ai cũng thấy bằng lòng. Khi yêu người ta thường tham lam, đòi hỏi nhiều hơn những gì mình đang có, lúc nào cũng như không đủ, lúc nào cũng sợ thiếu. Có những lúc em cũng thét gào khóc lóc mong có anh bên cạnh, dù rằng em biết mình chỉ là một phần nhỏ trong cái vũ trụ của anh, dù là một phần rất đẹp và quan trọng.

Hôm nay em lại nhớ anh, nhớ nhiều, nhớ những nụ hôn anh trao, nhớ đôi mắt cười tít khi thấy em đỏ mặt, nhớ những lời yêu thương anh nói...

Anh ơi, mùa thu đã về đến Sài gòn rồi đó. Em đã cảm nhận được cái se lạnh vào buổi tối chuyển mùa. Ước gì có anh ở đây, đúng như những gì mình đã từng cùng nhau bàn bạc, và cùng thấy trong mơ.

Em đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ.... Lời bài hát sao mà da diết quá phải không anh? Em đã hát đi hát lại câu hát này như đọc một lời cầu nguyện gửi đến các vị thánh trên cao... có lẽ em hát còn nhỏ quá và chưa hay lắm nên anh vẫn ở một nơi xa, xa em nhiều lắm. Em vẫn tin rằng ở nơi ấy bầu trời của anh cũng có bóng hình em, anh vẫn cảm nhận đôi tay của em mỗi khi mặc chiếc áo sơ mi màu xanh dương sậm, vẫn nở nụ cười khi nghĩ rằng em ở bên này vẫn đang nhớ đến anh...

Em sẽ không nản lòng đâu.

Thứ Năm, 5 tháng 11, 2009

tâm trạng của người mất công cụ lao động

Mấy hôm nay dì hơi buồn buồn vì mất một trong những công cụ lao động của mình, cái máy chụp hình. Vì không có máy chụp hình nên không thể chụp những tấm hình mới nhất của Suri lên blog được. Chỉ còn hơn một tháng nữa là con tròn 3 tuổi. Hôm nay con nặng 14,6kg rồi. Hoan hô công sức của ông bà ngoại và má Thư đã chăm con hết mình. Mấy hôm trước bị bệnh tay chân miệng con đã sụt ký, bây giờ thì đã ăn tốt lắm rồi. Sáng nay dì mới nói với bà ngoại là thấy con xin ăn mà thấy vui gì đâu, nhớ mấy hôm trước con bị bệnh, mỗi lần cho con ăn là mỗi lần cả nhà muốn khóc khi nhìn con kêu la dãy dụa (lúc đó nhớ sao là nhớ những lần con thấy ai ăn cái gì cũng xin)

Hôm trước con đến trường được chụp hình trong trang phục hàn quốc. Nhìn con trong hình lớn quá trời, không ai có thể nghĩ rằng con chưa tròn 3 tuổi.

Không biết tại làm sao mà dì lại có thể bỏ quên cái máy chụp hình ở Paris nhỉ? Khi ở thụy sĩ, cái gì trong 2 cái vali, 1 cái ba lô dì đều bỏ ra bày biện lung tung trong trật tự vậy mà khi dọn đồ qua paris, dì chẳng có bỏ quên cái gì hết. (không tính cái áo ngủ màu đỏ đáng iu sexy mềm mại bị rớt dưới gầm giường nha). Trong khi đó lúc ở lại nhà dì Tùng Anh dì chỉ lấy ra có 2 thứ thôi, một là bộ đồ bộ mặc ngủ, 2 là cái máy chụp hình thì lại để quên máy chụp hình. Oh men.

Thứ Hai, 2 tháng 11, 2009

No quá -không ngủ được

Câu chuyện thần tiên ở Thụy Sĩ tạm dừng ở đây để bắt đầu cho một câu chuyện khác, câu chuyện về một tình yêu rất đẹp, đẹp như chưa bao giờ đẹp hơn, đó là câu chuyện về tình yêu gia đình. hahahahaha sốc phải không? Dẫn đề hơi bị quá lãng mạn dễ làm người đọc hiểu lầm. Nhưng ai nói là tình yêu gia đình không thể lãng mạn?

Suri giờ dạn dĩ lắm rồi. Con rất thích hát và hát nghêu ngao cả ngày. Có những hôm con còn hát cho những chú mèo lang thang, thấp thoáng ở bên hàng xóm. Con hát thật to, thật tròn vành rõ nốt. "Mèo con ra vại bếp. Xoa mấy sợi râu cước, rồi vào bên bếp tro. Vì sao con mèo rửa mặt, vì sợ đau mắt, không ai dám đến gần mèo", rồi còn bài "Kìa con bướm vàng" nữa.

Tính con tuy rất đành hanh và hơi ích kỷ, cái gì cũng giành cho bằng được (cái này là lỗi của cả nhà mình chiều con quá) nhưng được cái con biết nghe lời nên cũng hy vọng khi lớn lên con sẽ bớt những tính xấu kia.

Hôm nay có cậu Tùng vào Sài Gòn chơi. Cậu còn dẫn cả mợ Kim Anh nữa. Cậu Tùng là con của bà Quỳ và ông Đàn. Cậu ít vào Sài Gòn lắm, mà lần nào vào cũng vội vội vàng vàng. Hôm nay thì cậu ở chơi hẳn từ hôm chủ nhật đến mai (3/11) mới bay sang Hongkong. Tối nay cậu mời mọi người, nào là dì, ba Dũng, má Thư, cậu Cường, cậu Lâm, dì Anh Đào ... đi ăn tối. Ông An thấy vui quá cũng tự nhận mình cũng còn trẻ để được đi theo.

Nhà hàng Biển nhớ hôm nay cũng có khách. Sau khi dứt xong một con tôm càng nướng to tổ bố, 4 con hàu nướng mỡ hành, mấy miếng cải bẹ xanh sốt dầu hào và 2ly rượu vang dì phải ngậm ngùi rời chốn "ăn" trường để đến chốn "học" đường. Sau 2 tiếng, dì lại tiếp tục quay lại chiến đấu với món lẩu măng cá nấu chua. Và dì đã được cấp giấy khen "tích cực tham gia phong trào" cho có tụ. hahahaha

Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2009

Thứ bảy bận rộn

Sau đêm thứ sáu (9/10) cuối cùng của dì với Salsa ở Basel, Thụy sĩ ngày thứ bảy dì dành để đổi lại dây đồng hồ cho ba Dũng theo đúng ý má Thư và dọn dẹp lại va li, đồ đạc. Đêm salsa cuối cùng dì nhảy cũng không nhiều lắm với một tâm trạng buồn vui bực bội lẫn lộn. Bực bội vì chỗ đi nhảy này nằm ở trong một làng quốc tế nằm xa trung tâm thành phố, đã khó tìm vì sự biệt lập của nó, thế mà nó còn đóng tất cả các cửa vào làng (cứ như là ... Vatican ấy với tất cả những con đường đều đặt tên bằng tên của một thành phố ở Châu âu. choảnh). Dì và dì Thúy, chú Lars đã phải đi bộ một đoạn đường khoảng 5km để đến đây thế mà phải đi vòng vòng gõ từng cửa để tìm đường vào. Dì không ngại chuyện đi bộ, nhưng cứ phải gõ từng cửa để vào thì .... dì không cảm thấy mình được đối xử như một người khách đi chơi trả tiền mà như một người đến cửa nhà giàu gõ cửa để xin xỏ một cái gì đó. Bực đến độ muốn về thẳng luôn. Chỉ tội cho dì Maria, một người bạn mới quen nhiệt tình chạy tới chạy lui để tìm đường với đủ mọi lời xin lỗi cứ như thể đó là lỗi của dì vì sự thiếu hiếu khách và không chu tất của người tổ chức.

Sàn nhảy ở đây khá nhỏ, chắc diện tích lớn hơn La Fenetre một chút (mặc dù chất lượng sàn thì tốt hơn nhiều), những người nhảy ở đây rất giỏi nên chủ yếu họ chỉ nhảy với nhau thôi. Kế bên đó là một sàn khác lớn hơn nhiều thì dành cho lớp học. Những người mới học salsa cũng rụt rè rủ những người bạn học chung lớp với mình ra sàn để thực tập. Tội nghiệp cho dì, vì chẳng thuộc loại nào trong cả 2 loại nêu ở trên nên đành phải muối mặt (làm hoài) để mời trai nhảy. Cũng may thỉnh thoảng có nhiều người bên sàn "giỏi" cũng chạy qua đây để làm màu, để tìm không gian thể hiện vì bên kia chật quá nên dì cũng có thể biểu diễn được chút chút, chứ không thì chú Lars thì phải khổ sở vì nhảy salsa với dì (đương nhiên là cũng học hỏi được nhiều ở dì chớ bộ), còn dì Thúy và dì thì phải vừa nhảy bachata vừa nhìn xung quanh vì sợ người ta nghĩ mình là lesbian. Cực hết chỗ nói.

Ngày thứ bảy trời cũng lạnh ghê, lại còn mưa nữa chứ. Đúng thật là thê lương. Dì vừa dọn đồ vừa nhìn cái ổ của mình, cái chỗ mà tối nào mình cũng không muốn rúc vào (vì còn thích đi chơi mà) và sáng nào cũng không thích rời khỏi vì đôi mắt thì díp lại vì muốn "nướng" thêm chút nữa rồi sau đó lại tự động nhảy ra khỏi giường vì nghĩ tới mùi bánh mì mới nướng thơm lừng, mùi sữa nóng béo ngậy, mùi bơ dịu dàng và mùi mức trái cây quyến rũ. Thèm ghê.

Dì cũng nhìn thật lâu cái nhà bếp nơi dì và dì Thúy đã phối hợp hết sức ăn í trong những ngày qua để cho ra những món ăn ngon bổ rẻ, hợp vệ sinh, những tấm hình theo những chủ đề mà không ai có thể nghĩ ra, thí dụ như Thúy canh cơm, Thúy tẩy trang, Phương và nho, Phương canh cơm, Thúy và chuối, Phương và táo ..., nơi không biết bao nhiêu nho ngon đã bị xử trong câu chuyện về khuya rôm rả của 2 dì.

Cái buổi sáng thứ sáu đầu tiên ngày 26/10 ở Basel đó trôi qua sao mà thật chậm, còn ngày thứ bảy cuối cùng ở đây trôi qua nhanh quá, cứ như thời gian cũng có lúc thay đổi ngắn dài. Lúc này sao mà nhớ sông Rhine những buổi chiều rực rỡ nắng quá.

Tối thứ bảy, để thay đổi không khí dì đã đề nghị rủ chú Lar đi nhảy ở một quán bar nào đó có loại nhạc mà chú thích, chứ mấy hôm nay bắt chú đi nhảy salsa hoài cũng tội. Chú Lars vui lắm, nhưng ... nhưng ... 2 dì thì buồn, vì ở đây người ta chơi nhạc reggae buồn ngủ muốn chết. Cũng là nhạc dance sao mà nó chậm đến thế, chậm đến nỗi người ta muốn ngủ gật luôn. 2 dì rủ nhau ra ngoài nhảy swing, sỉ nhục reggae thế. Bar này rất gần nhà, lại là bar mới, nên đã không được đi bộ, lại còn không được nhảy, lại còn chẳng có trai đẹp nhiều để nhìn nữa, chỉ có một anh security guard là dễ thương thôi. Hé dì Thúy hé.