Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

Sự trở lại

Hôm nay là đã gần 3 tháng mình không viết blog. Thời gian qua đối với mình thật là khó khăn, nhưng cũng có nhiều sự kiện vui xảy ra giúp mình phần nào vượt qua được khó khăn đó

Mình đang cố quên anh...Lúc đầu cũng khó khăn lắm mình cứ đau đáu nhìn về chiếc máy tính, công cụ liên lạc duy nhất giữa mình và anh trong suốt thời gian ấy, lúc nào cũng có cảm giác là anh đang ở trên mạng đang chờ mình, rồi lại rơm rớm nước mắt khóc vì nhớ người ta. Và rồi mình đã bắt được mình giảm thời gian rãnh rỗi, cũng không biết phải là cơ thể mình cũng đang giúp mình hay không, mà cứ tới giờ lên mạng quen thuộc của mình là tự nhiên mình lại lăn đùng ra ngủ, hoặc bật máy lên xong rồi cũng lăn ra ngủ đến 6h sáng lại thức dậy tắt máy...

Dù rằng giờ đây mình đang bị giằng xé bởi sự cô đơn khi không còn anh, hay hy vọng sẽ có anh trong cuộc đời, và cái cảm giác trống rỗng, lạnh lùng, gặp đàn ông và không cảm xúc ... nhưng có lẽ đây là cuộc sống dành cho mình. Nhớ cách đây vài năn đã có lần một thầy giáo coi bói cho mình và nói rằng đường tình duyên của mình rất khó, cả đường con cái nữa .. giờ nghĩ lại mình lại thấy lạnh mình và và và muốn khóc. Mình muốn có một gia đình giống như những người khác lắm và những đứa con xinh xắn nhưng chắc là ... số phận không chiều lòng người.

Dù sao mình cũng đã quyết định sẽ sống thật vui vẻ, ít nhất là hết sức có thể để số phận không thể tự hào là đã khống chết được niềm vui của mình.

Hôm qua Linh đề nghị là sẽ thay đổi mình dùng cho mình, biến mình thành một cô gái sexy hơn, đẹp hơn để có thể dễ dàng hơn trong việc tìm kiếm một nữa của mình.. nhưng mình đã từ chối. Mình quá kiêu hãnh???? Có lẽ đó là lời giải thích cho sự từ chối đó mặc dù mình cũng chẳng biết kiêu hãnh để làm gì ... vì mình đang ế dài cả mặt ra đây nà. Em Thúy nói tại mình khó tính quá, phải hạ bớt tiêu chuẩn xuống .. nhưng thật ra mình có tiêu chuẩn gì đâu, chỉ tại mình chưa gặp được đúng người thôi.. phải không nhỉ???

Còn chuyện vui hả? Cuối cùng sau một lần suýt chết hụt ở hồ bơi một khách sạn ở Vũng tàu khi mà vợ chồng Anh Thư ở sát bên cạnh, mình cũng đã đăng kí đi học bơi. 9 buổi đã trôi qua giờ mình nghĩ mình đã có thể bơi ếch được, dù cần nhiều luyện tập và dũng cảm nữa thì mới có thể gọi là biết bơi. 2 tuần trước khi đi Nha Trang với nhóm bạn mình cũng đã dũng cảm mặc áo phao nhảy xuống giữa biển cùng các bạn... Lúc đầu mình cũng sợ lắm, nhưng ngồi tàu mình say dữ quá, ói búa xua nên mọi người khuyên là nên xuống biển chứ không thì còn chết nữa.. mình cũng nhảy xuống luôn. Lúc đầu chưa có kinh nghiệm nên vừa mặc áo phao vừa đòi phao, lúc nhảy xuống thì cứ trôi về phía đáy tàu cùng với em Khánh Linh và con Thúy mập. Phải nhờ đến một bạn nam không cao to đẹp trai, không khỏe mạnh lực lưỡng nhưng được cái rất tốt bụng dẻo dai kéo cả 2 con cái mập và một con cá ốm ra ngoài xa. Lần thứ 2 thì khá hơn, mình chỉ mặc áo phao thôi và cũng có thể tự qoạt tay đạp chân ra ngoài biển còn đeo kính lặn và nhìn thấy san hô ở đáy biển nữa kìa.

Buổi tối mình còn cùng mọi người nhảy salsa rồi uống rượu trong phòng khách sạn. thật là vui. Mai kể típ nha