Thứ Hai, 29 tháng 3, 2010

Những ngày cuối tháng 3 đầy sự kiện

Đã sắp hết tháng 3 rồi, những tưởng sẽ chẳng có gì để viết để mà ngạc nhiên nữa, nhưng hóa ra lại không phải.

Đầu tiên là việc Su bị gãy chân nè. Nhìn con mấy hôm nay vất vả với cái chân bột, ai cũng thương... cả đến chú bán gạo ngoài đầu hẻm cũng nhân dịp mang gạo vào mà ân cần hỏi thăm con, chứ đừng nói đến cậu Tùng ngoài Hà Nội... Sau 2 ngày bó bột giờ con cũng quen với cái đống bột khô cứng trên cái chân bé nhỏ của mình. Con cứ cười suốt và nhõng nhẽo bắt mọi người trong nhà ngồi xuống cho con buộc tóc hay đọc đi đọc lại hàng trăm lần những quyển truyện tranh mà má Thư và dì Phương mua cho con. Nói trộm vía con, dù con bị đau cả nhà đều thương, nhưng nhờ vậy có con ở nhà ... ai cũng vui hết á.

Còn đây là chuyện vui. Vào ngày 20-3 dì Tùng Anh sanh thêm em gái cho chị Thảo An. Em bé tên là Thảo Anh, nặng 2,7kg. Thế là dì Tùng Anh và cả chú Sam nữa vui vui nhiều nha. Cả bà Quỳ và ông Đàn cũng thế.

Sáng nay dì đã thực hiện một quyết định táo bạo, đó là thay đổi kiểu tóc cho mình. Dì đã gồng mình chịu trận ở tiệm làm tóc 3 tiếng đồng hồ để mái tóc mây tre lá của mình được duỗi thẳng. Các cô thợ thì bôi bôi trét trét, còn dì thì cứ gà gật ngủ. Giờ đây khi nhìn mình trong gương dường như dì không còn nhận ra cô gái quen thuộc của hơn 30 năm nữa mà là một cô gái lạ giương đôi mắt với một dấu hỏi "Thấy mình có được không?" nhìn dì. Mọi người trong nhà ai cũng chê vì bảo rằng mặt dì dài ngoằng, mái tóc ép này dường như làm cho nó còn dài thêm. Chỉ có Su là khen dì thôi. Giây phút đầu tiên con nhìn dì lạ lẫm rồi cười thật tươi bảo dì đến gần để con buộc tóc cho. Con còn nghiêng đầu bảo mai mốt lớn lên sẽ cắt tóc giống dì. Mọi người đồng nghiệp ở trường thì khen trông dì trẻ hơn mới kiểu tóc ép này, và đẹp hơn .... hahaha.
Riêng dì thì ... chỉ thấy mái tóc này trông có vẻ gọn hơn mái tóc cũ, mặc dù dì cũng cảm thấy là tính cách của mình có lẽ là hợp với tóc quăn nhiều hơn. Chắc là chỉ đợi vài tháng nữa thôi, khi tóc mai đã sợi vắn lại dài dì sẽ đi uốn phần dưới cho thành lọn quăn.

Vậy là đã sắp thành 3 tuần em chẳng nhận được tin tức gì của anh. Em lo nhiều, buồn nhiều. Những đêm thức khuya nằm tập thể dục em cũng thấy cay cay nơi sống mũi khi nghĩ về anh. Sáng nào em cũng online đúng những giờ mà trước đây anh em thường hẹn gặp với một niềm hy vọng .... DÙ RẰNG EM TỰ HỨA VỚI MÌNH VÀ THÚY LÀ SẼ BẮT ĐẦU MỘT CUỘC TÌM KIẾM MỚI. Nhưng sao em chẳng thể giận anh được nhỉ dù lí trí vẫn đoán rằng anh chẳng phải là người ... tốt dành cho em. Tiếc sao những giây phút mình nói chuyện với nhau trên yahoo em lại cảm nhận được tình cảm của anh, và cả con tim của em nữa. TIẾC TIẾC THẬT.

Thứ Sáu, 26 tháng 3, 2010

tội nghiệp suri

Tai nạn hôm qua tưởng là nhẹ, thế mà con lại bị gãy chân phải bó bột.
Buổi sáng con cứ khóc hoài đòi bế chứ nhất định không chịu đi, mọi người tưởng là con còn hoảng hồn sau vụ tai nạn ngày hôm qua. An ủi dỗ dành con một lát con đã bình tâm hơn tươi cười nói với bà ngoại "Bà ngoại ơi, con bớt đau nhiều rồi". Đưa con đến bác sĩ, bác sĩ nói cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng vẫn đề nghị chụp x quang cho chắc ăn. Không ngờ khi xem phim lại phát hiện con bị gãy chân trái và bị một vết nứt nữa, thế là phải bó bột thôi.

Khi bó bột con la khóc rất nhiều, nào là "bác sĩ ơi buông chân con ra, thả con ra, cứu con với" Rồi con giật lớp băng quấn mà bác sĩ vừa mới choàng quanh chân con. Con mới ngần ấy tuổi đầu mà phải trải qua những kinh nghiệm như thế này thì quả thật là ko phải dễ dàng. Thương thương con quá. Thấy con la quá má Thư đề nghị con hát bài "Happy birthday" cho bác sĩ nghe. Con hát vài câu rồi ..."Hết rồi. bác sĩ ơi thả chân con ra..." Ngay cả biện pháp đếm cũng không giúp con quên đi một lát cho bác sĩ bó bột.

Sợ con đau bác sĩ cho con thuốc giảm đau... nhưng con nói "thôi bác sĩ cho thuốc giảm té đi" .....

THƯƠNG THƯƠNG CON, MONG CON MAU LÀNH CÁI CHÂN.

Thứ Năm, 25 tháng 3, 2010

ngày hết hồn

Hôm nay khi dì đi làm về, bà ngoại đón dì với một tin khủng khiếp, con suýt nữa là bị xe honda đụng. Buổi chiều khi ăn cơm xong, ông ngoại dắt con đi chơi trong lúc bà ngoại, má Thư và dì Liên ăn cơm. Khi về gần tới nhà, con vụt ra khỏi tay ông ngoại vừa chạy vừa nói "thi coi ai về nhà trước".. trong khi đó một chiếc xe honda chở 2 người từ trong hẻm lao ra. Chiếc xe thắng kít lại trong lúc chỉ còn cách con trong gang tấc. Tay chân con cũng bị trầy xuể, nhưng con bị một phen hoảng hồn,nên từ đó cứ bám lấy mọi người nhất định không chịu xuống.

Thương con quá, dì muốn chạy lên lầu để xem con như thế nào, nhưng sợ đánh thức con dậy nên chỉ dám lên nhìn qua cửa. Nhớ mới hồi sáng trước khi con đi học, con thẻ thọt chạy đến bên dì với quyển truyện Pinochio trong tay(sáng nay tự nhiên dì dậy sớm trước khi con đi học)nói "Ah. Có chuyện mới nè dì.. dì đọc cho con nghe đi". Nhưng đã tới giờ đi học, dì đành khất con đến buổi chiều. Chiều đi học về con cũng chạy đến bên dì, vòi đọc chuyện, "Ah dì ơi, dì đọc chuyện cho con nghe đi" bằng một giọng dễ thương nhất.....

Haizzzz mong cho trời mau sáng để dì xem tay chân con thế nào.... hổng biết sáng nay con có được má Thư cho nghỉ học ko?

Thứ Ba, 23 tháng 3, 2010

chẳng có gì để viết



Su cũng iu hoa, lãng mạn lắm đó



Dì Hạnh Quyên và Su



Chuyện ngày xưa - Nhìn ai kìa

Hôm nay chẳng có gì đặc biệt để viết, thôi thì lôi chuyện đi học của Su ra để mà kể lể cho có chuyện vậy
Phần 1:
Nhớ những ngày đầu con đi học lúc nào cũng phải có bà ngoại, má Thư hoặc dì đi kèm. Còn bây giờ con đã tự chơi một mình ở trường với các bạn.

Nhớ ngày trước con 8h mới đi mà 10:30 má Thư đã đi rước về, cho con về nhà ngủ trưa. Giờ con đã có thể ở trường từ 7h cùng tập thể dục rồi ăn sáng với các bạn, đến chiều má Thư mới đón về. Nhà không có con mới vắng vẻ làm sao. Cả nhà ai cũng ước thầm là có con ở nhà. Ông bà mong tới chiều khi con đi học về để nhà lại vang tiếng con. Nhiều khi ông tặc lưỡi nói "ở trường nó cũng chẳng làm gì, hay cho nó về nhà cũng được." dù biết rằng con ở trường là để học tính cộng đồng và bớt nhút nhát.

Trước đây lúc nào con cũng theo dì, giờ con lớn đi học rồi không còn theo dì như trước nữa.

Nhớ một buổi sáng con không muốn đi học, đòi ở nhà, ba Dũng nói "Không đi học thì làm sao biết chữ". Con nói "Con biết chữ rồi mà" rồi ngân nga " abc". Ba Dũng chỉ dòng chữ trên hộp khăn giấy hỏi con là chữ gì, con cũng đọc abc rồi ngẩng đôi mắt trong veo lên nhìn ba Dũng. Ba Dũng nói "Sai rồi. Đây là "Khăn giấy lụa"", con đành phải thay đồ đi học. Ngày hôm sau con cũng mè nheo không chịu đến trường, ba Dũng cũng nói y như hôm qua, thế là con te te đến hộp khăn giấy, chỉ vào rồi dõng dạc đọc "khăn giấy lụa. Con biết chữ rồi, ba ơi. Khỏi đi học nữa há?" (Chuyện này do má Thư kể- dì Phương sưu tầm)

Chiều chiều trước khi phụ huynh đến đón các cô thường ngồi thắt tóc cho các bé gái, mỗi bé một kiểu trông rất đáng iu. Con thích lắm, thế là hầu như ngày nào cũng bắt mọi người trong nhà ngồi xuống cho con buộc tóc.Ông ngoại cũng là một người mẫu tóc cho con. Mái tóc muối tiêu mặn của ông do muối nhiều hơn tiêu bị con hóa phép biến thành 6 chỏm như ông thần tuổi tiên trong chuyện cổ tích Chàng Lang Thang và Nàng Tùy Tiện. Đương nhiên bà ngoại, dì Phương và dì Đào cũng không thoát khỏi. Con một tay thì cầm tóc, một tay thì đưa cọng thun vào miệng cắn, kéo một cách hết sức điệu nghệ. Tóc buộc thành chùm búa xua, trông hết sức là teen... cả nhà.

Thứ Hai, 22 tháng 3, 2010

chán

Đã lâu lắm rồi ... không thấy anh. Sẽ cố quên anh đi..... sau khi khóc thật nhiều....
Ước gì có thể đánh được anh.....có thể giận anh ... chỉ để nghe anh buồn
Ước gì có thể

Thứ Năm, 18 tháng 3, 2010

Chiều thức 5 trọn vẹn

Đã lâu rồi mình không được tận hưởng một buổi chiều đẹp như chiều hôm nay, một buổi chiều đầu hè. Mình ngồi trên chiếc ghế mây trên sân thượng, nhắm mắt rồi hít một hơi thật dài ngọn gió hè thơm mát, gió đùa trên tóc, trên cơ thể đang thả lỏng để cảm nhận được hết cái ấm nóng của đầu hè. Cây mai chiếu thủy của ba trổ thật nhiều bông trắng. Bông cứ li ti như bông tuyết ấy, nó còn rơi rụng đầy sân, làm cho sân như khoác một chiếc áo trắng cô dâu đẹp như mơ.

Trái bưởi nhỏ bị đèo trên cây bưởi bên nhà hàng xóm cũng đang đung đưa làm duyên với gió. Tiếng gió cười cứ xào xạc xào xạc. Đám rau muống nhà trồng cũng rúc rích với nhau....

Mình ngồi đó, trên đùi là quyển sách "Lipstick Jungle", mà mình cũng chẳng đọc được mấy... Nhưng dù sao cả 3 giác quan của mình đều được thưởng thức một bữa tiệc chiều nay. Đôi tai mình (mới bị lấy rái tai ... hu hu hu đau đến nước mắt chảy ràng rụa mà bác sĩ có thấu chăng, nếu thấu chắc đã cho thuốc nước vào để rái tai mềm rồi mới lấy ra rồi) giờ nghe âm thanh cứ như hifi stereo vậy. Tiếng một chú gà lạc nào đó gáy vang vang, tiếng chó sủa khách bộ hành ngang qua nhà, tiếng cười của gió, tiếng lá cành đung đưa ... làm đôi tai mình hạnh phúc. Đôi mắt mình hài lòng với màu hoa trắng, với trái bưởi bị đèo (nhỏ xíu, giống ngực của mình ghê .. tủi thân híc híc). Mũi mình thì hít lấy hít để mùi hoa thơm, và cả mùi thơm từ mái tóc mới gội của mình nữa... và cả 3 thứ đó trộn lại tạo một cảm giác no đủ, thỏa mãn....

Đúng thật là một buổi chiều tuyệt đẹp

Thứ Tư, 17 tháng 3, 2010

Một giấc mơ nữa đã trở thành sự thật!!!



Tiệc sinh nhật tập thể của 5 cô gái tháng 3, và một cô nữa ở bên tận Thụy sĩ cũng đã kết thúc gần một tuần rồi, nhưng dư vị của nó thì dường như vẫn còn ở lại. Từ bé mình vẫn luôn mong muốn có một buổi tiệc sinh nhật như thế, bạn bè thân đến ăn uống rồi cùng nhau khiêu vũ. Tiếc là số bạn thích nhảy của mình ít quá, có lẽ vì họ đứng đắn quá chăng???

Từ khi mình bắt đầu học salsa, dường như cuộc sống của mình bị đảo lộn, việc đi chơi khuya vào những ngày không phải là lễ tết càng trở thành một việc bình thường, rồi mình bắt đầu uống rượu (tuy chỉ là chút ít nhưng cũng là uống, mà mình chưa say nhiều bao giờ mới ghê chứ) rồi bỏ rượu chuyển qua nước suối. Việc tiếp xúc gần gũi giữa 2 cơ thể trong khi nhảy làm mình cũng mạnh dạn và tự tin hơn (vì biết đó chỉ là nhảy, là tạo ra cái đẹp cho mọi người thưởng thức, và cũng là tạo cảm hứng cho bạn nhảy, và cả cho mình), và cũng từ đó mình bắt đầu cảm thấy mình quyến rũ.

Buổi tối sinh nhật (14/3) mình dự định đến sớm, khoảng 8h vì mình có mời 4 người bạn ở bên ngoài mà. Sợ các bạn cảm thấy lạc lõng khi phải chờ nên mình đi dạy về là cuống cuồng chuẩn bị ngay. Thế mà vẫn cứ trễ. Mình đến đó vào khoảng gần 9h. Đã thấy bé Chi và Quyên có mặt. hí hí Mai đến sớm ghê, còn trước cả chủ nữa (xấu hổ quá). Đã gần 9h rồi mà mọi người vẫn chưa đến đủ, công nhận cao su thấy ớn lun, may mà tụi mình để mời 8h cho mọi người có thời gian chuẩn bị đó. Dần dần khách mời và không mời cũng đến. Mọi người xinh đẹp và ồn ào ôm chúc mừng sinh nhật các cô gái tháng 3, sau đó thì ôm nhau luôn (thế mới là tình thân ái chớ). Hôm đó do có hẹn trước nên các cô gái đều mặt áo màu hồng thật là chói lọi, nổi muốn chết luôn.
Tiệc đông quá nên chen chúc nhau, tới lúc bắt đầu nhảy thì lâu lâu lại nghe tiếng kêu "ái. ái" cũng hơi thương thương các gái salsa nhà mình.

Gần 10h thì bánh kem được mang ra, tới 3 ổ lận đó. Mọi người chuyển nhạc, đốt pháo bông cây đi vòng quanh rồi cùng nhau la hét bài happy birthday theo điệu nhạc hiện đại. Khi pháo bông cháy hết thì 5 cô gái cầm 5 ly rượu vang đỏ mời 5 chàng trai đặc biệt cùng khiêu vũ điệu nhảy sinh nhật (í tưởng này hay nà), mình đã mời Jacob. Cũng chẳng có lý do gì đặc biệt, cũng vì nó là khách của mình, lại là người lạ ở đây, mình cũng chỉ muốn làm cho nó cảm thấy bớt lạc lõng thôi. Thế mà nhiều người cũng tưởng J là người iu của mình, hay ít nhất cũng là sắp mới chết chứ.

Tiệc kết thúc vào khoảng 12.30 sau đó nhóm ăn chơi của mình tiếp tục kéo nhau ra Nguyễn Trãi ăn trái cây đến gần 2h sáng mình mới về tới nhà. Thật là một giấc mơ nữa đã trở thành sự thật.

Chủ Nhật, 7 tháng 3, 2010

hôm nay mùng 8-3

Vậy là thêm một ngày 8-3 nữa mình phải đối diện với "Đêm nay tôi lại một mình". Không biết có nên ganh tị với những người tìm được tình yêu không? Người ta vẫn thường nói trâu buộc thì ghét trâu ăn, người có thì thèm, người không có thì chỉ muốn thoát ra. Thôi chắc là mình nên hài lòng với những gì mình có, tuy nhiên cũng có chút chút haizzzzzz...

Mấy hôm nay, tối nào mình cũng về thật khuya, lại còn uống chút rượu nữa chứ. Con gái gì mà hư thế hử? Hí hí hí... Hôm qua đi ăn ở nhà hàng Hàn quốc. Không thích. Chắc dạo này mình đã biến thành bà keo rồi, hễ thấy mắc tiền là không thích, nhưng nói chung nhà hàng đó thì phục vụ kém. Nhưng tụi mình đã rất vui, vì có rất đông bạn bè. Uống chút rượu so-chu xong, sao mình lại thấy buồn ngủ thế. Khi về đến La Salsa mình thấy mắt cứ díp lại... cũng có thể là mình thiếu ngủ 2 ngày nay rồi. Mình cũng nhảy quá trời, và vẫn không hết buồn ngủ, kỳ thiệt há. Mấy đứa kia cũng vậy, tụi nó cũng thấy buồn ngủ sau khi uống rượu, nên chắc là tại rượu rồi. Tối về còn đi ăn trái cây và hột vịt lộn nữa, nhưng mình không ăn hột vịt.. vì cũng đã khuya rồi.

Sáng hôm qua mình cũng đã đi làm trễ vì quên không để đồng hồ reng. Má mình và Anh Thư cứ cằn nhằn, rồi sỉ nhục mình (Thư chứ ai), cứ làm như giáo viên không phải là người vậy. Ai cũng có lúc ngủ muộn, trễ làm chứ. Mà cũng có thể là mình sẽ xin nghỉ ở seameo luôn, chứ sáng chủ nhật nào cũng phải dậy sớm, tất tả đi đúng giờ như ngày thứ 7 vậy mà vẫn lo sợ bị muộn.À mà mình cũng quyết định việc này rồi mà phải không? còn chắc gì nữa chứ.

nhớ anh ghê. "Vẫn biết anh chẳng như lời anh vẫn nói. Vẫn iu thật nhiều, vẫn thương thật nhiều, vẫn luôn chờ mong... dù trưa nay phố biển không có anh"