Thứ Hai, 21 tháng 12, 2009

Muốn khóc quá hà ....

Hồi nãy không biết tại sao khi mình oánh xong cái tựa đề, mình lại khõ vào phím enter, thế là nó xuất bản luôn bài blog trắng nhách của mình, một bài chẳng có nội dung gì cả. Nhưng có lẽ, đọc xong cái tựa đề thì ai cũng có thể tự hiểu là một chuyện gì thê lương lắm đã xảy ra.. thê lương đến nỗi tác giả cũng chẳng thể viết tiếp mà click đại vào một nút nào đó trên bàn phím với 2 hàng nước mắt tuôn trào .... trời viết đến đây mình cũng muốn khóc nữa nà....

Mình vừa mới may một chiếc áo đầm lụa đỏ rất đẹp, rất mắc tiền, và mình rất vừa ý. Mình chỉ mới lấy về tuần trước thôi, mấy hôm nay còn đang ướm ra, ướm vào, định chừng nào đi Đà lạt về xong sẽ đem đi hấp. Ai có ngờ đâu, ba mình đã đem chiếc áo ấy đi giặt tay khi dọn phòng cho mình trong lúc mình đang còn ở đà lạt. Giờ đây chiếc áo ấy nhìn .... huhuhuhu. Bây giờ mình giận cũng không dám giận, vì làm con ai lại giận cha mẹ bao giờ. Mà ba mình làm điều ấy cũng chỉ vì quá iu thương lo lắng cho mình, mặc dù mình đã nhắc hàng trăm lần là ba không cần phải giặt những đồ mình chưa cho vào thùng đồ dơ... Mình cũng biết tính ba mình thích sạch sẽ gọn gàng, nên bây giờ mà dại dột lên tiếng thế nào cũng được một bài giảng về việc bỏ đồ lung tung ....huhuhuh, mình bây giờ chẳng biết làm gì ngoài việc hy vọng là ... sáng mai sau khi mình ủi lại cái áo đầm này sẽ bớt ... xấu xí ... huhuhuhu

Một tin buồn khác cũng ... hết sức là thê lương. Sau khi ba má mình đem về cái máy ảnh mà mình đã để quên ở Paris, mình phát hiện ra là mình đã xóa hết mấy tấm hình đã chụp trong ngày đầu tiên đến Basel, Thụy sĩ. Lúc đó có lẽ mình tưởng là mình đã lưu trong đĩa rồi ... đúng là không biết lúc đó mình đang nghĩ gì nữa...

Mấy hôm nay cũng có nhiều chuyện vui... nhưng hôm nay mình buồn quá... nên không thể viết tiếp được.. hẹn ngày mai nha

Muốn khóc quá hà....

Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2009

sắp tới sinh nhật Suri rồi

Năm nay, cũng như mọi năm, sinh nhật của ba Dũng và má Thư tưởng đã bị cay đắng chìm vào quên lãng trước sinh nhật của bà ngoại và Suri. May thay vào ngày sinh nhật của má Thư bà ngoại đã mua một cái bánh kem thật là dễ thương còn ba Dũng thì góp vui bắng một giỏ hoa khổng lồ đúng theo nghĩa của nó. Tức là um tùm, tùm lum bông. Bông của má Thư mà dì Phương thích nhất là mấy bông hoa lan, còn trái thơm làm bằng bông cúc cụt (tức là hoa cúc bị cắt đến tận đài hoa) thì dì không thích mấy vì chẳng hiểu tại sao trái thơm cúc cụt ấy lại xuất hiện trong giỏ hoa lan. Tuy nhiên nếu xét theo quan niệm của đạo nho ngày xưa, thì hoa cúc tượng trưng cho người quân tử, còn hoa lan thì tượng trưng cho người con gái nhà quyền quý, cũng như hoa mẫu đơn ... không biết là người cắm hoa có đủ sâu sắc để nhận ra điều đó không? và cũng không biết người mua hoa có nhận ra ý của giỏ hoa hay không?

Hoa thì chắc má Thư rất thích, dù vẫn cằn nhằn ba Dũng một chút vì phí tiền vô ích, còn Suri thì chỉ thích cái bánh kem của ông bà ngoại thôi. Nhìn con tung tăng vui sướng bên chiếc bánh kem mà cả nhà ai cũng buồn cười và hạnh phúc. Con rất thích ăn kem, nên đã gục luôn mặt xuống mà ăn hết phần kem trên bánh. Khi con ngẩng lên, đôi mắt lấp lánh trong veo, cái miệng dính đầy kem chocolate nở một nụ cười tươi rói. Mọi người ai cũng xúm vào quay phim, chụp ảnh.

P.s: hình upload lên sau nha

Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2009

Thay đổi lớn

Mấy hôm nay ông ngoại đã dẹp chỗ đầu tủ gần cái bàn nước của ông, nơi mà chỉ có mấy ngày trước đây thôi còn toàn là bình sữa của Suri. Bây giờ Suri không còn bú bình nữa, con đã biết tự cầm ly sữa uống một hơi. Con đã biết cầm ly uống nước từ lâu rồi, nhưng vẫn thích bú bình thôi. Mãi cho tới hôm nay ......

Suri lớn rồi, không còn chỉ chăm chăm chạy theo dì như trước. Dì hơi buồn, nhưng biết làm sao. Dì đi làm suốt ngày, lại hay thức khuya nên buổi sáng thường ngủ bù, không còn có thời gian chơi với con nữa. Con bây giờ chỉ quấn quít với ông bà ngoại và má Thư thôi.

Mấy hôm nay trời Sài gòn lại đẹp lắm. Dì cũng sẽ bắt đầu mặc áo dài đi dạy. Thời tiết làm cho dì cảm thấy mình cũng dịu dàng, duyên dáng nhiều hơn. Ngoài ra có một người rất đặc biệt ngày nào cũng gửi cho dì hàng trăm nụ hôn và những trái tim đỏ chót, những lời có cánh làm dì cứ muốn bay bay đong đưa trên những ngọn gió thu thơm mát hương hoa ngày nhà giáo Việt nam.

Buổi tiệc hôm thứ 6 tại ks Rex thật là hoành tráng. Nhiều đồng nghiệp của dì thì không thích bữa tiệc này vì nhiều lý do. Còn dì thì dì luôn thích nó vì đây chính là dịp mà các đồng nghiệp được ngồi chung với nhau, thả sức nói chuyện trên trời dưới biển, nhìn ngắm nhau trong những bộ trang phục, những kiểu tóc cầu kỳ khác hẳn ngày thường... Rồi lại còn được tha hồ nhảy nhót biểu diễn sau gần một tháng trời tập luyện vất vả, rên xiết, chửi mắng lẫn nhau. Những buổi tập này cũng luôn là niềm vui bất tận của dì khi mọi người cùng dốc sức cho một việc gì đó, ai cũng có thể la rầy chọc ghẹo người khác khi thấy một động tác múa còn chưa đẹp, một hình thể còn chưa chuẩn ..... rồi cùng bò lăn ra mà cười. Năm nay chú Lộc là người bị cười nhiều nhất, vì múa xấu mà còn hay vắng mặt vì bận đi dạy. hahahaha

Thôi chắc bây giờ blog này không còn độc quyền cho con nữa, mà sẽ là của chung dì cháu mình nha. Đó là sự thay đổi lớn thứ 2

Thứ Năm, 12 tháng 11, 2009

lần đầu tiên bị ông ngoại đét đít

Hôm qua là lần đầu tiên ông ngoại đét đít vì con hư. Khi má Thư chở Su về tới nhà thì bà ngoại ra đón con rồi đưa vào nhà để má Thư chạy đi mua sữa. Bà ngoại bế con trên tay vào nhà rồi định cởi áo khoác, găng tay, khăn bịt mặt, mắt kiếng cho con... thế mà con không chịu cứ nằng nặc khóc đòi má Thư... con khóc thét rất to, vừa khóc vừa kêu má Thư. Ai nói gì cũng không chịu. Phần thì bà ngoại bực dì Phương, nên bà cũng to tiếng... thế là con càng khóc to. Ông ngoại cởi áo khoác thì con giựt lại... ông tức quá lấy tay đét vào đít con một cái. Tới lúc má Thư về con vẫn còn khóc tức tưởi .....

Hôm nay thì con ngoan rồi, đi học về là thưa ông bà ngay rồi tự cởi đồ. Con thay đồ với tốc độ cô dâu thay xoa rê cũng không theo kịp chắc là một ngày phải chục bộ. bó tay.

Thứ Ba, 10 tháng 11, 2009

mệt không em hỡi?

Không mệt, mà chỉ đuối muốn chết thôi. akakak Mấy hôm hay cứ thứ bảy, chủ nhật tuần nào cũng tập trung lại, nhảy nhót điên cuồng như con choi choi chuẩn bị cho show diễn 20-11. Năm ngoái cũng vậy, nhưng mình thích show năm ngoái hơn, vì chẳng những hoành tráng mà còn có í nghĩa nữa, đầu tiên là mình cùng với chị Hà, chị Thư lên hát một phần trong bài "Slipping through my fingers" diễn tả tâm trạng của một người mẹ buồn vui lẫn lộn khi thấy đứa con gái ngày càng lớn, sau đó tới Hunter và một số các giáo viên trẻ em khác cùng diễn 1 phần bài hát trong cuốn backpack (mình thích phần này lắm), cuối cùng là tất cả cùng lên múa theo bài High School Musical. Mình còn thấy hay nữa huống chi là những người khác.

Tối hôm qua mình đi nhảy ở Caravelle, về mệt quá nằm lăn đùng ra ngủ luôn sau 2 tiếng chát chít trên mạng với bạn Phương. Quên oánh răng luôn hí hí hí. Không biết hôm qua có bao nhiu con sâu cắn răng mình nhỉ?

Thứ Hai, 9 tháng 11, 2009

hình của Suri chup ở Vũng tàu trong lúc dì Phương ở Thụy Sĩ

Chạy nào



Thưởng thức nghệ thuật



Chiến đấu với Thủy tinh

Bikini girl

Suri lý sự ghê!

Hôm qua ba Dũng ở nhà nên buổi chiều ba đề nghị chở con và má Thư đi chơi. Dì Phương vừa về tới nhà sau một ngày dạy và nhảy choi choi tập văn nghệ hết sức mệt mỏi chỉ mới ngủ thiếp đi khoảng 30' thì bị má Thư dựng dậy rủ cùng đi chơi. Ham vui nên dì cũng ráng lết dậy thay đồ đẹp đi. Mọi người cùng nhau đến thương xá Tax ở trung tâm thành phố Sài gòn. Dì dẫn con vào khu vực để đồ chơi cho trẻ con. Trả tiền rồi 2 dì cháu cùng vào, dì thì hy vọng là con sẽ có thêm bạn mới, còn con thì thích được chơi đồ chơi. Đồ chơi ở đây cũ xì và đã lâu không có bổ sung nên thiếu và hư nhiều cái, nhưng được cái có nhiều trẻ con vào chơi lắm nên rất đông vui, có cả 1 bạn nói tiếng anh, 2 bạn nói tiếng pháp nữa. Con vẫn còn nhát nên chỉ dám chơi khi không có bạn nào ở gần, mặc dù dì cũng cố gắng để giảm bớt khoảng cách giúp con hòa nhập với bạn bè hơn. Nhưng có lẽ sự có mặt của dì làm cho con ỉ lại nhiều hơn là tự mình tìm và kết bạn. Sau một hồi 2 dì cháu cùng lê la và tự chơi với nhau má Thư xuất hiện cùng với một đôi ủng trên tay, ủng mới của con đấy. Kế hoạch sắm sanh đồ đạc cho con đi Đà lạt của má Thư đúng là kế hoạch 2 năm hay 5 năm, giống như kế hoạch của nhà nước í. Má Thư lúc nào cũng nghĩ đến việc mua áo lạnh, ủng, cho con vì sợ lạnh. Rốt cuội bây giờ dì cũng chẳng đếm được là con có bao nhiêu cái áo lạnh rất ít có dịp sử dụng như thế. Suri mang ủng vào rồi tung tăng đi, bảo là giống y chang ủng của dì Phương, má Thư cũng bảo thế. Bó tay luôn. Thôi chắc con điệu là di truyền rồi.
Ba Dũng đột nhiên thay đổi kế hoạch là về nhà ăn cơm nên hơn 7h con mới được ăn cơm với thịt kho. Trên đường về ba Dũng dạy cho con thắt dây an toàn, bảo với con rằng nếu không thắt dây thì ba Dũng sẽ bị phạt. Không biết học được của ai, con cũng đáp lại gọn lỏn rằng, Bị phạt là việc của ba Dũng.

Tối hôm qua cũng có bác Hoa, trước đây là nhân viên làm trong công ty của ông ngoại đến thăm cùng với một người bạn Úc. Bạn của bác Hoa rất thích Suri, ông rất muốn làm thân với con bằng cách dụ con chơi cút òa. Bác Hoa thì khỏi phải nói rồi. Bác mua rất nhiều quà cho con, nào là kẹo chocolate, một cái áo lạnh, một cái áo thun tay dài. Con rất ngoan, không còn sợ sợ như một năm về trước. Con biết trả lời mấy câu hỏi của bác, biết lấy hình mời bác xem, chỉ cho bác dì Phương, má Thư ở đâu trong tấm hình, và nói cho bác Hoa biết dì Phương rất đẹp (cái này dì khoái nhất nè) nhưng con vẫn ôm cứng dì hoặc má Thư (cái này dì cũng khoái luôn)

Khi bác Hoa và bạn cùng về con còn hát tặng 2 bác 2 bài liền, bài mèo con ra vại nước và bài happy birthday. Bạn của bác Hoa suýt ngất.

Hôm nay con đi học bị ói có lẽ là vì ăn món lạ, theo như cô Bảo Anh nói. Không chỉ có mình con mà còn thêm mấy bạn trong lớp nữa cùng ói. Tội nghiệp các cô phải vất vả dọn dẹp. Đúng là một nghề vất vả. Buổi chiều con đòi uống nước ngọt. Bà ngoại bảo là hết nước ngọt rồi, thế là con le te chạy vào chỗ để nước ngọt và bia trong nhà, lấy ra một lon rồi đưa cho bà ngoại đòi uống. "Bà ơi, cho con uống nước ngọt đi. Suri chỉ uống một chút xíu thôi" Bà ngoại cũng đồng ý cho con uống. Bà rót một chút xíu vào ly, con uống hết rồi nói tiếp. "bà ngoại thấy chưa, suri uống có chút xíu hà. Suri uống hết rồi, bà ngoại cho thêm chút xíu nữa đi"

hehehe. Không biết lớn lên con sẽ làm nghề gì đây nhỉ? Lý sự quá mà

Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2009

hôm nay nỗi nhớ như mây trắng

Có những ngày nỗi nhớ về những người mình yêu quí như mây trắng, bay nhẹ nhàng trên bầu trời xanh trong, để có khi mình với tay kéo xuống rồi nhìn nó mỉm cười hạnh phúc. Cái hạnh phúc nhỏ nhoi khi có một người hay nhiều người để mà mong mà nhớ không phải ai cũng thấy bằng lòng. Khi yêu người ta thường tham lam, đòi hỏi nhiều hơn những gì mình đang có, lúc nào cũng như không đủ, lúc nào cũng sợ thiếu. Có những lúc em cũng thét gào khóc lóc mong có anh bên cạnh, dù rằng em biết mình chỉ là một phần nhỏ trong cái vũ trụ của anh, dù là một phần rất đẹp và quan trọng.

Hôm nay em lại nhớ anh, nhớ nhiều, nhớ những nụ hôn anh trao, nhớ đôi mắt cười tít khi thấy em đỏ mặt, nhớ những lời yêu thương anh nói...

Anh ơi, mùa thu đã về đến Sài gòn rồi đó. Em đã cảm nhận được cái se lạnh vào buổi tối chuyển mùa. Ước gì có anh ở đây, đúng như những gì mình đã từng cùng nhau bàn bạc, và cùng thấy trong mơ.

Em đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ.... Lời bài hát sao mà da diết quá phải không anh? Em đã hát đi hát lại câu hát này như đọc một lời cầu nguyện gửi đến các vị thánh trên cao... có lẽ em hát còn nhỏ quá và chưa hay lắm nên anh vẫn ở một nơi xa, xa em nhiều lắm. Em vẫn tin rằng ở nơi ấy bầu trời của anh cũng có bóng hình em, anh vẫn cảm nhận đôi tay của em mỗi khi mặc chiếc áo sơ mi màu xanh dương sậm, vẫn nở nụ cười khi nghĩ rằng em ở bên này vẫn đang nhớ đến anh...

Em sẽ không nản lòng đâu.

Thứ Năm, 5 tháng 11, 2009

tâm trạng của người mất công cụ lao động

Mấy hôm nay dì hơi buồn buồn vì mất một trong những công cụ lao động của mình, cái máy chụp hình. Vì không có máy chụp hình nên không thể chụp những tấm hình mới nhất của Suri lên blog được. Chỉ còn hơn một tháng nữa là con tròn 3 tuổi. Hôm nay con nặng 14,6kg rồi. Hoan hô công sức của ông bà ngoại và má Thư đã chăm con hết mình. Mấy hôm trước bị bệnh tay chân miệng con đã sụt ký, bây giờ thì đã ăn tốt lắm rồi. Sáng nay dì mới nói với bà ngoại là thấy con xin ăn mà thấy vui gì đâu, nhớ mấy hôm trước con bị bệnh, mỗi lần cho con ăn là mỗi lần cả nhà muốn khóc khi nhìn con kêu la dãy dụa (lúc đó nhớ sao là nhớ những lần con thấy ai ăn cái gì cũng xin)

Hôm trước con đến trường được chụp hình trong trang phục hàn quốc. Nhìn con trong hình lớn quá trời, không ai có thể nghĩ rằng con chưa tròn 3 tuổi.

Không biết tại làm sao mà dì lại có thể bỏ quên cái máy chụp hình ở Paris nhỉ? Khi ở thụy sĩ, cái gì trong 2 cái vali, 1 cái ba lô dì đều bỏ ra bày biện lung tung trong trật tự vậy mà khi dọn đồ qua paris, dì chẳng có bỏ quên cái gì hết. (không tính cái áo ngủ màu đỏ đáng iu sexy mềm mại bị rớt dưới gầm giường nha). Trong khi đó lúc ở lại nhà dì Tùng Anh dì chỉ lấy ra có 2 thứ thôi, một là bộ đồ bộ mặc ngủ, 2 là cái máy chụp hình thì lại để quên máy chụp hình. Oh men.

Thứ Hai, 2 tháng 11, 2009

No quá -không ngủ được

Câu chuyện thần tiên ở Thụy Sĩ tạm dừng ở đây để bắt đầu cho một câu chuyện khác, câu chuyện về một tình yêu rất đẹp, đẹp như chưa bao giờ đẹp hơn, đó là câu chuyện về tình yêu gia đình. hahahahaha sốc phải không? Dẫn đề hơi bị quá lãng mạn dễ làm người đọc hiểu lầm. Nhưng ai nói là tình yêu gia đình không thể lãng mạn?

Suri giờ dạn dĩ lắm rồi. Con rất thích hát và hát nghêu ngao cả ngày. Có những hôm con còn hát cho những chú mèo lang thang, thấp thoáng ở bên hàng xóm. Con hát thật to, thật tròn vành rõ nốt. "Mèo con ra vại bếp. Xoa mấy sợi râu cước, rồi vào bên bếp tro. Vì sao con mèo rửa mặt, vì sợ đau mắt, không ai dám đến gần mèo", rồi còn bài "Kìa con bướm vàng" nữa.

Tính con tuy rất đành hanh và hơi ích kỷ, cái gì cũng giành cho bằng được (cái này là lỗi của cả nhà mình chiều con quá) nhưng được cái con biết nghe lời nên cũng hy vọng khi lớn lên con sẽ bớt những tính xấu kia.

Hôm nay có cậu Tùng vào Sài Gòn chơi. Cậu còn dẫn cả mợ Kim Anh nữa. Cậu Tùng là con của bà Quỳ và ông Đàn. Cậu ít vào Sài Gòn lắm, mà lần nào vào cũng vội vội vàng vàng. Hôm nay thì cậu ở chơi hẳn từ hôm chủ nhật đến mai (3/11) mới bay sang Hongkong. Tối nay cậu mời mọi người, nào là dì, ba Dũng, má Thư, cậu Cường, cậu Lâm, dì Anh Đào ... đi ăn tối. Ông An thấy vui quá cũng tự nhận mình cũng còn trẻ để được đi theo.

Nhà hàng Biển nhớ hôm nay cũng có khách. Sau khi dứt xong một con tôm càng nướng to tổ bố, 4 con hàu nướng mỡ hành, mấy miếng cải bẹ xanh sốt dầu hào và 2ly rượu vang dì phải ngậm ngùi rời chốn "ăn" trường để đến chốn "học" đường. Sau 2 tiếng, dì lại tiếp tục quay lại chiến đấu với món lẩu măng cá nấu chua. Và dì đã được cấp giấy khen "tích cực tham gia phong trào" cho có tụ. hahahaha

Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2009

Thứ bảy bận rộn

Sau đêm thứ sáu (9/10) cuối cùng của dì với Salsa ở Basel, Thụy sĩ ngày thứ bảy dì dành để đổi lại dây đồng hồ cho ba Dũng theo đúng ý má Thư và dọn dẹp lại va li, đồ đạc. Đêm salsa cuối cùng dì nhảy cũng không nhiều lắm với một tâm trạng buồn vui bực bội lẫn lộn. Bực bội vì chỗ đi nhảy này nằm ở trong một làng quốc tế nằm xa trung tâm thành phố, đã khó tìm vì sự biệt lập của nó, thế mà nó còn đóng tất cả các cửa vào làng (cứ như là ... Vatican ấy với tất cả những con đường đều đặt tên bằng tên của một thành phố ở Châu âu. choảnh). Dì và dì Thúy, chú Lars đã phải đi bộ một đoạn đường khoảng 5km để đến đây thế mà phải đi vòng vòng gõ từng cửa để tìm đường vào. Dì không ngại chuyện đi bộ, nhưng cứ phải gõ từng cửa để vào thì .... dì không cảm thấy mình được đối xử như một người khách đi chơi trả tiền mà như một người đến cửa nhà giàu gõ cửa để xin xỏ một cái gì đó. Bực đến độ muốn về thẳng luôn. Chỉ tội cho dì Maria, một người bạn mới quen nhiệt tình chạy tới chạy lui để tìm đường với đủ mọi lời xin lỗi cứ như thể đó là lỗi của dì vì sự thiếu hiếu khách và không chu tất của người tổ chức.

Sàn nhảy ở đây khá nhỏ, chắc diện tích lớn hơn La Fenetre một chút (mặc dù chất lượng sàn thì tốt hơn nhiều), những người nhảy ở đây rất giỏi nên chủ yếu họ chỉ nhảy với nhau thôi. Kế bên đó là một sàn khác lớn hơn nhiều thì dành cho lớp học. Những người mới học salsa cũng rụt rè rủ những người bạn học chung lớp với mình ra sàn để thực tập. Tội nghiệp cho dì, vì chẳng thuộc loại nào trong cả 2 loại nêu ở trên nên đành phải muối mặt (làm hoài) để mời trai nhảy. Cũng may thỉnh thoảng có nhiều người bên sàn "giỏi" cũng chạy qua đây để làm màu, để tìm không gian thể hiện vì bên kia chật quá nên dì cũng có thể biểu diễn được chút chút, chứ không thì chú Lars thì phải khổ sở vì nhảy salsa với dì (đương nhiên là cũng học hỏi được nhiều ở dì chớ bộ), còn dì Thúy và dì thì phải vừa nhảy bachata vừa nhìn xung quanh vì sợ người ta nghĩ mình là lesbian. Cực hết chỗ nói.

Ngày thứ bảy trời cũng lạnh ghê, lại còn mưa nữa chứ. Đúng thật là thê lương. Dì vừa dọn đồ vừa nhìn cái ổ của mình, cái chỗ mà tối nào mình cũng không muốn rúc vào (vì còn thích đi chơi mà) và sáng nào cũng không thích rời khỏi vì đôi mắt thì díp lại vì muốn "nướng" thêm chút nữa rồi sau đó lại tự động nhảy ra khỏi giường vì nghĩ tới mùi bánh mì mới nướng thơm lừng, mùi sữa nóng béo ngậy, mùi bơ dịu dàng và mùi mức trái cây quyến rũ. Thèm ghê.

Dì cũng nhìn thật lâu cái nhà bếp nơi dì và dì Thúy đã phối hợp hết sức ăn í trong những ngày qua để cho ra những món ăn ngon bổ rẻ, hợp vệ sinh, những tấm hình theo những chủ đề mà không ai có thể nghĩ ra, thí dụ như Thúy canh cơm, Thúy tẩy trang, Phương và nho, Phương canh cơm, Thúy và chuối, Phương và táo ..., nơi không biết bao nhiêu nho ngon đã bị xử trong câu chuyện về khuya rôm rả của 2 dì.

Cái buổi sáng thứ sáu đầu tiên ngày 26/10 ở Basel đó trôi qua sao mà thật chậm, còn ngày thứ bảy cuối cùng ở đây trôi qua nhanh quá, cứ như thời gian cũng có lúc thay đổi ngắn dài. Lúc này sao mà nhớ sông Rhine những buổi chiều rực rỡ nắng quá.

Tối thứ bảy, để thay đổi không khí dì đã đề nghị rủ chú Lar đi nhảy ở một quán bar nào đó có loại nhạc mà chú thích, chứ mấy hôm nay bắt chú đi nhảy salsa hoài cũng tội. Chú Lars vui lắm, nhưng ... nhưng ... 2 dì thì buồn, vì ở đây người ta chơi nhạc reggae buồn ngủ muốn chết. Cũng là nhạc dance sao mà nó chậm đến thế, chậm đến nỗi người ta muốn ngủ gật luôn. 2 dì rủ nhau ra ngoài nhảy swing, sỉ nhục reggae thế. Bar này rất gần nhà, lại là bar mới, nên đã không được đi bộ, lại còn không được nhảy, lại còn chẳng có trai đẹp nhiều để nhìn nữa, chỉ có một anh security guard là dễ thương thôi. Hé dì Thúy hé.

Thứ Sáu, 30 tháng 10, 2009

Những ngày cuối cùng ở Thụy sĩ

Thật rạng ngời mà hơi tối tối


Trang phục trong đêm salsa cuối cùng ở thụy sĩ.


Mà là lạnh quéo mới đúng. xin hãy focus vào bữa trưa. hahaha bạn có thấy cái gì quen thuộc không?


Ai bảo Thụy sĩ là lạnh nè?


Một nửa đồ mặc trên người là đồ mượn của dì Thúy đó


Những ngày cuối cùng của dì ở Thụy sĩ, trời trở lạnh, mặt trời buồn bã nấp sau những đám mây xám của mùa thu.Trời lạnh lạnh và có nhiều sương mù. Sáng thứ sáu dì và dì Thúy mới bắt đầu làm chuyến shopping mua đồ và quà cuối cùng trước khi rời Thụy sĩ. Cửa hàng hôm nay cũng không đông lắm. Dì mua thêm 2 cây son Maybeline, phấn mắt, đồ tẩy trang mắt, eye-liner (2 cây). Cố kiếm lắm nhưng không tìm ra được cái áo lạnh cho Su (buồn quá). Chuyển sang kiếm sữa tắm dành cho da nhạy cảm cho con mà cũng không được, cuối cùng dì nghĩ chắc là qua Pháp thế nào cũng mua được vì có dì Tùng Anh ở bên đó, với vốn kiến thức nuôi con và y tế thì chắc thế nào cũng tìm được thôi. Mua thêm sô-cô- la theo yêu cầu của mọi người.

À quên trước khi mua tất cả những thứ lặt vặt đó thì dì và dì Thúy phải đi mướt mồ hôi lang thang ở mấy cửa hàng để tìm cho ba Dũng một cái đồng hồ thật men lì. Trời ơi khủng hoảng hết sức vì không tìm được nhãn hiệu mà má Thư đặt hàng. Tốn biết bao nhiu tiền nhắn tin và điện thoại của dì Thúy, cuối cùng dì cũng tìm được cho ba Dũng một cái đồng hồ hàng hịu, rất đắt tiền. Đây là món quà sinh nhật của má Thư thương iu tặng ba Dũng đó. Có cả mồ hôi và công sức của 2 dì ở trong đó, nhưng đương nhiên là má Thư trả tiền rồi.

Trời lạnh ơi là lạnh, 2 dì phải mua thêm Chuối chuối và bánh mì để ăn cho qua bữa trưa để còn kịp đi mua đồ, đượng nhiên là không thể thiếu hạt dẻ được. Xem hình thế nào con cũng thấy cảnh dì vừa gặm bánh mì vừa nói chuyện điện thoại với má Thư trên một cây cầu ở Basel, cảnh trời lạnh mà dì vẫn can đảm, dũng cảm cởi áo khoác ra để chụp hình cho nó oai trên đường đi mua sắm

Thứ Năm, 29 tháng 10, 2009

Sinh nhật Lars

Sau 2 ngày chiến đấu ở Zurich, Luzern và Titlis, ngày thứ 5 - một ngày ít đẹp hơn những ngày trước- được dành vào việc nghỉ ngơi và chuẩn bị cho một buổi tiệc mừng sinh nhật chú Lars. Buổi sáng 2 dì dậy cũng như thường lệ, dì dậy trễ hơn dì Thúy. Sau bữa ăn sáng đầy thư giãn, 8 đủ thứ chuyện, 2 dì sửa soạn ra đường quyết tìm cho được một món quà cho chú Lars rồi đi chợ chuẩn bị vài món ăn để đãi khách tối nay.
Sau khi vào mấy cửa hàng, dì Thúy thử quá trời đồ vì thấy có mấy món mà mình thích mặc dù là đang tìm quà cho chú Lars, một chiếc áo thun thật dễ thương. Trong lúc chờ dì Thúy, dì đã làm quen với một em bé gái người Thụy sĩ. Em bé cứ nhìn dì suốt, cười với dì, thế là dì làm quen luôn. Dạo mãi, tìm mãi rốt cuộc 2 dì cũng tìm được một chiếc áo thun cho chú Lars. Phần quà đã xong, bây giờ tới phần nấu nướng. Theo đúng như dự định tối nay 2 dì sẽ làm món kim-pap, cá nướng sốt cà chua và salad.Chú Lars còn có thêm món bánh mì và xúc-xích nướng nữa. Tối nay sẽ có khoảng 16 người ăn. Lúc đầu dì lo là không đủ đồ ăn nhưng dì Thúy nói là mấy món này chỉ là ăn dặm thôi, món chính vẫn là bánh mì xúc xích quê nhà của chú Lars.
Khi đến siêu thị thì hỡi ôi, không tìm thấy cá đâu cả. Đi mấy siêu thị cũng không thấy thế là dì Thúy phải lập tức gọi điện thoại hội ý. Quyết định đưa ra sẽ dùng món cơm chiên thay thế. Về đến nhà 2 dì lập tức bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, dì thì dọn cái ổ của mình, dì Thúy thì dọn đồ, ủi đồ. Nghe có vẻ hơi chán nhỉ. Để tăng thêm phần nhạc nhẽo cho ngày ô-shin, dì Phương đề nghị bật phim lên coi. Phim gì đây, đương nhiên là một phim sôi động rồi, Mama Mia. 2 dì vừa xem phim, vừa làm việc, vừa múa hát. Vui hết biết. Tiếc là lúc đó hăng dọn dẹp quá cỡ nên không nhớ ra việc phải lấy máy chụp hình ghi lại những phúc vui vẻ vinh vang của giai cấp ô-shin. Khoảng 3h chiều thì nhà cửa đã sạch đẹp. 2 dì bắt tay vào chuẩn bị nấu nướng với một hy vọng sẽ trình làng Thụy sĩ một mẫu người con gái việt nam đảm đang, xinh đẹp

Cuối cùng bữa tiệc hóa thành một đại họa về đồ ăn, nhưng không phải tại hai dì đâu nha. Chú Lars không tính toán trước gì hết nên không thèm lấy xúc-xích ra rã đông trước. Tới chừng mọi người nhóm lò xong thì làm gì có xúc-xích mà nướng. Chờ tới lúc có xúc-xích thì ... những giọt mưa đã làm tắt ngấm lò. Lại phải nhóm lại. Khách tới chờ không được vì đói nên phải bắt đầu ăn thôi. Rốt cuộc là món kim páp của 2 dì đã hết trước khi khách tới đầy đủ (cũng may là không tới 16 người và 2 dì cũng phải nhịn miệng đã khách), và các loại snack đã được mang ra để chữa cháy. Tới lúc có xúc xích thì mọi người chỉ ăn xúc xích với cơm. mà không ăn bánh mì. Khi tiệc gần tan, thì còn có 1 vị khách nữa tới. Cũng may khách này rất thân nên chú ấy chạy thẳng lên nhà trong lúc mọi người đang dọn dẹp, 2 tay bưng một cái tô trông rất ... somali. Chú vét hết cơm chiên còn sót lại trong tô kiểu rồi cầm ăn với nụ người mãn nguyện trẻ con hạnh phúc. Dì thì xấu hổ quá vì ai lại để khách vét cơm thừa như thế. Lúc đó dì và dì Thúy đều mắng thầm chú Lars là không biết tính toán trước lại còn dặn người ta đừng mang gì tới nữa, nếu hôm đó có đủ khách tới thì .... có nước độn thổ.

Khi dọn dẹp xong dì rúc lên lầu, xem phim và viết blog vì khách của chú Lars đa số là không nói tiếng anh, nên dì để cho họ được tự nhiên. Tiệc tan, chú Lars nhận được quà của vợ, mặc mày hạnh phúc.... thế là ok.

Thứ Tư, 28 tháng 10, 2009

Làm sao có thể nói đủ về Titlis

Trái táo này là Chú Lars và dì Thúy mua từ bên Đức về cho dì Phương đó. Đẹp hoàn hảo luôn, giống như người đang cầm nó vậu


Snow white and the famous red apple


Tranh thủ ngủ một cái để lấy sức tối còn đi diễn ở Fame lần cuối. Sao da mình bóng zậy ta?


Sleeping beauty


speechless


Có mình vào là bức tranh hoàn hảo liền


Được ăn, được ngắm, được chụp lại còn được mang về nữa chứ. Buổi tối của tui đó


Trên cab treo xoay xoay. Riêng mình không xoay xoay vì mình sợ ói


Bốt đâu? Phơi rồi. Vớ thế nào? ướt nhẹp


Bầu trời xanh trong như mặt biển năm nào, và mình thì cũng ... giống Rose wa há


Hoa hướng dương ngóng tìm mặt trời


Một phần của Titlis


Giả bộ lạnh để chụp hình thôi


Lầm lũi, chăm chăm nhìn đất, không phải vì tìm tiền oánh rơi, mà vì bị sợ té... quế


Tỏa sáng cùng sao. Cùng nhau tỏa sáng. Đỏ thế thì ai mà chịu được cơ chứ

Thứ Ba, 27 tháng 10, 2009

Hình trên đỉnh Titlis

Cô gái eskimo chăng?


Và Titlis là đây


Đường lên đỉnh


Thêm một tấm nữa


Bên suối, nghe tiếng suối róc rách, hoa lừng hương gió ngát. Đàn nai đùa trong khóm lá vàng tươi.


Cả nụ cười và nắng đều rực rỡ trên vùng Titlis


Bên vệ đường


Cảnh đẹp không gì cưỡng lại được. Dừng chân chụp hình nào


Đường lên vùng Titlis


Hội chợ ở Luzern, Thụy sĩ


Ước gì trái đất này đúng thật là của mình nhỉ


Nữ tính


Làm duyên


Một góc hồ ở Luzern


Bâng khuâng tự hỏi phải chăng đây là mơ? Ước gì có anh ở đây (wish you were here with me babe)

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009

Một bức tranh hoàn hảo

Câu cầu nổi tiếng của Luzern


Sau một ngày lăn lộn ở Zurich, thành phố đông đúc nhất ở Thụy sĩ, buổi sáng thứ 4, 2 dì lại tất tả chạy ra ga từ rất sớm. Hôm nay là ngày đẹp trời cuối cùng theo dự báo thời tiết nên 2 dì tranh thủ đi thăm Luzern và ngọn núi Titlis nổi tiếng. Vì không phải chuẩn bị đồ ăn trưa nên khoảng hơn 8h một chút (hình như là sớm hay trễ hơn 1 chút gì đó, không nhớ nữa) là 2 dì đã có mặt ở ga, phá kỷ lục của những lần đi trễ trước.
Thành phố Luzern cũng là một thành phố nhỏ như Basel, nhưng có phần cổ kính hơn. Hai dì đã đến và đứng chụp hình tại cây cầu nổi tiếng nhất ở đây cùng với du khách từ khắp mọi nơi trên thế giới. Bầu trời nắng rực rỡ như chiều lòng người phương xa, cô gái đến từ một nơi quanh năm ấm áp, không có mùa đông. Do mải mê chụp hình, say sưa với cảnh trí của Luzern mà 2 dì đã trể tàu. Thế là phải ở lại Luzern thêm một tiếng đồng hồ nữa. Gần bên ga có một cái hội chợ, cũng có rất nhiều người đến đây cùng với trẻ con, và người iêu. Có người bán kẹo bông gòn, có người bán kẹo marshmallow, hạt dẻ (nhưng mắc hơn ở basel những 0.5 fr nên 2 dì hổng thèm ăn) Những trò chơi ở đây cũng hết sức đơn giản và đầy màu sắc theo đúng phong cách của hội chợ, chỉ khác ở việt nam là ở đây người ta không nói tiếng việt và hô lô tô thôi.
Rời thành phố Luzern thiếu trai đẹp, 2 dì lên tàu đến núi Titlis. Đây là một ngọn núi cao trên dưới 3000m. Có đường đi bộ lên đỉnh nhưng mình cũng có thể đi cáp treo. Cáp treo ở đây khác với cáp treo ở đà lạt vì đường đi dốc hơn nhiều, vì đi cáp treo có đoạn dì và dì Thúy phải vội vàng vừa bịt mũi vừa tìm chai kem dưỡng da để chống mùi phân bò của những chú bò hiền lành đáng iu của Thụy sĩ. Do không cẩn thận nên dì Thúy đã để kem chảy ra quá trời, thế là 2 dì phải bất đắc dĩ xức kem tùm lum, cứ chỗ nào có da là xức là xoa kem hết á. Mấy người ngồi ở cabin phía sau có dịp xem 2 dì xoay xoay như khỉ, còn kéo áo xắn quần trét trét bôi bôi cái gì trên lưng nữa chứ....(mắc cỡ ... miệng vì phải kể lại quá hà). Có đoạn cáp treo bỗng dừng lại, cửa tự động mở ra, làm dì Phương lính quýnh định ôm ba lô nhảy xuống ... hô khẩu hiệu nhưng dì Thúy đã níu lại bảo "Chưa tới chị ơi. Chỗ này người ta mở cửa cho những người muốn mạo hiểm thuê xe đạp lên núi đó.... " Hú hồn chưa. Xém xíu là .... thành Lance Amstrong diệt nam rồi vì nhảy xuống lộn chỗ. akakak

Sau mấy giờ đồng hồ mệt mỏi vì phải ngồi tàu, sau những giây phút thư giãn nghe tiếng suối róc rách ở chân núi, sau một khoảng thời gian hú hồn hú vía vì cáp treo dốc quá (sợ chết đó mà, vì mình còn chưa ăn chơi đủ món), qua những phút nín thở, bịt mũi ... cuối cùng đỉnh Titlis cũng hiện ra với toàn bộ dáng vẻ huy hoàng hùng vĩ của nó. Thêm vào đó hôm nay Titlis cũng vô cùng gợi cảm khiến cho du khách ai cũng phải "wet" hết vì trong cái nắng rực rỡ hiếm hoi của mùa thu, trên những đoạn đường dành cho những người đi bộ, lớp băng mỏng manh còn sót lại sau mùa hè cũng tan một ít làm mặt đất toàn là nước và băng mỏng, rất trơn. 2 dì vừa đi vừa sợ té vì nếu chổng vó thì quê trước mặt bàn dân toàn quốc lắm. 2 dì cũng tranh thủ chụp thật nhiều hình làm kỷ niệm .... và huhuhu dì Thúy đã phát hiện trên mặt dì có một cái ... mụn thật to. huhuhuh không biết nó mọc từ đâu ra nhỉ, dì nhớ mấy hôm nay dì cũng ăn uống ..... toàn xanh thôi mà. Trông xấu gái ghê (nói chơi thôi)

Sau một hồi đứng ngồi chụp hình (hôm nay chỉ chụp đơn giản thôi vì sợ té) 2 dì bắt đầu cảm thấy đói bụng. Chuối, phô- mai và bánh mì đã ăn ở Luzern chắc tiêu hết trơn òi, mà trời lại lạnh... một không khí hết sức là ăn uống giúp cho 2 dì thấy đói nhanh hơn. Vả lại ủng của 2 dì cũng đã ướt nhẹp sau một hồi 20 phút lội bộ chụp hình cũng cần có chỗ phơi, nếu không thì ... tối nay tối nay chắc là .. mình sẽ bị ... lác.
2 dì ghé vào một nhà hàng cũng ở trên núi. Ở đây dì Thúy thì kêu món thịt bò khoai tây chiên, còn dì thì kiu pizza (lại sang nữa rồi ... không còn sợ mập). Buổi cơm trưa mang tính quốc tế lúc gần 3 giờ diễn ra trong một bầu không khí hết sức thân mật, vui vẻ và thành công tốt đẹp. Quốc tế là vì có dì là người việt nam, có dì Thúy là người Thụy sĩ gốc việt nam, và một người phụ nữ gốc ....Brazil nhưng làm việc ở đây nữa (có 2 nhân tố nước ngoài nha). Thân mật và vui vẻ là vì tất cả mọi người đều rất cởi mở và quan tâm đến nền văn hóa của nhau, 2 dì cũng đã kịp dây cho bác đó cách nói Xin chào theo tiếng việt. Bữa cơm thành công tốt đẹp khi dì Thúy và dì đã hoàn thành xong dĩa khoai tây chiên và thịt bò của dì Thúy, và thêm 1/2 pizza của dì, còn lại một nửa thì dì bỏ hộp mang về, biết đâu dọc đường sẽ thấy đói.

To be continued

Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2009

thêm hình ở Zurich

Tấm hình kế cuối chụp ở Zurich trước khi chia tay - trời ơi lại chuối nữa kìa


Zurich nhìn từ hồ


Thuyền trên hồ lặng lẽ mơ ngày được lướt gió
Em một mình gào thét được trọn đời bên anh


Cố lên, sắp ra thơ rồi....


Cây lạ


Chuyển qua ngồi vậy


Nằm một hồi thấy hơi đau đau.. cây cứng thật


Thật là thoải mái


Leo cây thi sắc cùng hoa


Tạo dáng ngồi thật là sang trọng, thanh lịch, không bút mực nào tải xiết.


Ăn xong là chụp ngay một anh lính đẹp trai để chụp hình kỷ niệm liền


Đói sắp xỉu- akakakak-


Suy tư không biết chừng nào mới được ăn trưa


"Hoa đẹp"


Hôm wa chưa có hình leo cây, nên phải bổ sung thêm