Thứ Sáu, 13 tháng 2, 2009

Happy Valentine's Day

Hôm nay nhân ngày lễ Valentine, một ngày lễ dành cho Tình yêu mới được du nhập vào Việt nam mấy năm gần đây, dì cũng định viết một vài điều về tình yêu.
Cũng không phải là quá sớm khi đến năm 35 tuổi dì mới nghĩ về nó, mà thật ra cũng chẳng phải là muộn. Có những người phải đi đến hơn nữa cuộc đời mà vẫn phải cay đắng nhận ra rằng mình chưa hề thật sự yêu người mà mình đã chọn làm chồng/vợ.
Vậy tình yêu nam nữ là gì nhỉ? Trên đời này có tình yêu chân thật không? Chắc dì không thể dùng những câu chuyện tình nhiều lãng mạn dư lãng xẹt của những bộ phim truyền hình Hàn quốc, hoặc những chuyện tình zô ziên cũng có, lãng mạn cũng có của phim Mỹ để giải đáp cho câu hỏi này. Chắc chắn tình yêu thật ngoài đời không thể xảy ra giống y như trong phim "Enchanted" giữa Giselle và Robert, người ta không thể yêu một cô gái không biết đến từ đâu,lại có thể rủ rê được côn trùng làm việc nhà mà ta chỉ quen biết trong vòng có đôi ba ngày. Dì cũng chẳng hy vọng tình yêu giống như trong "Hearbreak Kid", kể về một chàng trai già luôn nhầm lẫn trong việc chọn lựa tình yêu "vĩ đại nhất" trong đời của mình......
Dì được sinh ra và lớn lên trong một gia đình tuyệt vời, một tình yêu vĩ đại của ông bà ngoại, nhưng tình yêu của ông bà chẳng giống như tình yêu mà những người trẻ tuổi thường mơ ước. Ông bà gặp nhau tại nhà một người bạn và cả hai cùng nghĩ rằng người kia chính là một nữa của mình, đó là một niềm tin thiên liêng, một sợi dây gắng kết bền vững ông bà trong suốt ba mươi mấy năm trời. Đó có phải là tình yêu không nhỉ? Khi ông chẳng bao giờ cho rằng việc đưa bà đi xem phim, xem kịch hay tặng cho bà những bông hồng đỏ thắm vào những ngày quan trọng đánh dấu những năm tháng hạnh phúc của 2 người như ngày sinh nhật bà, ngày kỷ niệm ngày cưới, ngày quốc tế phụ nữ ...
Tình yêu của ông lặng như mặt nước biển những ngày nắng đẹp, trong vắt đậm đà. Ông luôn dành cho bà những món ăn ngon, ông nhắc nhở dì và má Thư quan tâm đến bà hơn mỗi khi bà cáu gắt hay căng thẳng, ông mỉm cười sung sướng hãnh diện, và ngợi khen bà mỗi khi bà mặc một bộ quần áo đẹp (vì thế nên bà ngoại luôn là người phụ nữ có tiếng là biết cách ăn mặc. hahahah. ... hay cũng tại bà ngoại có gu ăn mặc thiệt ta???) Bà cũng lẳng lặng học cách ăn và nấu những món mà ông thích như sầu riêng (nhớ hồi mới lấy ông bà có tiếng là vận động viên chạy nhanh và xa nhất mỗi khi bà cố mang sầu riêng từ Bến tre lên ... còn bây giờ .... hehehe bà ngoại ăn sầu riêng vào loại nhiều nhất nhà, chỉ thua có dì Phương thôi) bà cũng có thể ngồi hàng giờ bên ông để cùng ông xem những trận bóng đá, rồi thỉnh thoảng chêm vào vài câu nhận xét...... nhưng đương nhiên là bà không thể khen là "cầu thủ này đẹp trai waaaá" như dì rồi........ Vậy có phải niềm tin ban đầu của ông bà chính là tình yêu sét đánh không? hừ...... khó biết wá.
Vậy tình yêu có phải giống như tình yêu của bà Đào và ông Nhân không? Trong đó sự cam chịu, ngưỡng mộ và hy sinh là cách thể hiện tình yêu của hai người.
Hay tình yêu là cái cảm giác mà cậu Khôi đang mạnh mẽ đấu tranh sống chết vì nó? Tình yêu của cậu Khôi mang chút màu sắc của sự nổi loạn, ngây thơ đáng yêu? Vậy đó có phải là tình yêu chân chính không?
Hay là tình yêu của ba Dũng và má Thư của Suri? Một tình yêu đơn phương bền bỉ kéo dài gần 8 năm cuối cùng cũng chinh phục được cô gái khó tính nhất của nhà 80/15A Hoàng Hoa Thám.
Trời ơiiiiiii, vẫn rối rắm wá. Đề nghị mọi người cho biết thêm ý kiến đêê.




2 nhận xét:

Anh Dao nói...

dang met va buon ngu gan chit ma di phuong cu reo bat phai comment. biet comment gi dau. valentine cung la mot ngay thu 7 thoi ma. hehehe. di ADao cung co nguoi tang canh bong. thich ghe. nhung chang di choi dau duoc. suot ngay ngoi thien trong phong lab truoc cai may vi tinh.gio trong dau di AD chi biet la phai lam xong cai bai bao cao nay trong vong 13 ngay ma thoi. Anyway, chuc moi nguoi ngay le tinh nhan dam am ben tinh yeu cua minh. yeu Suri nhat. hehehe

di yeu chau nói...

xin chân thành cảm ơn quí zị đã đọc và khen ngợi những bài ziết trên blog này. hahaha