Thứ Tư, 20 tháng 1, 2010

kể típ

Lúc đó mình đau đến mắt đổ hào quang, không thể làm gì hơn được là rên lên gọi em gái đến giúp. Và cũng như thường lệ, tiếng rên đó cũng chẳng được đáp lại một cách dịu dàng, chỉ có câu trả lời đại loại như "đợi chút, chuyện gì vậy..." Mình đành phải kêu tới má (mà lúc đó má đang có khách) nên khoảng 3 phút sau thì chị Liên chạy lên mới biết tình trạng của mình. Ba má mình phải đuổi khéo khách về, rồi ba mình lập tức lấy một chiếc gối kê để mình có thể tựa vào mà không cần phải gồng tay để giữ cho phần thân dưới không chuyển động, rồi ba chạy đi gọi điện thoại cho chú Thành để có thể đưa mình đi cấp cứu ngay. Má mình và Thư thì lo tìm cách chuẩn bị cho mình đi bệnh viện. Cả 2 người nhìn mình rồi lắc đầu vì lúc đó mình đang mặc một cái áo đầm ngủ ngắn ơi là ngắn. Anh Thư hiến kế thế là má cầm kéo cắt xoạt một cái, tiêu luôn cái áo iu dấu của mình, rồi cả 3 người (trong đó có mình nữa) cùng hì hụi tròng vào người mình bộ đồ bộ mà Anh Thư đã mặc lúc mới sinh Suri.Một lát sau xe cấp cứu tới. Bác sĩ xuất hiện cùng với một số đồ cấp cứu thông thường. Ba má mình nhất quyết chở mình đi Chấn Thương Chỉnh Hình cho chú Thành khám, còn bác sĩ cấp cứu thì không chịu. Họ bảo họ chỉ chở mình đến trung tâm Ung Bướu được thôi vì đó là bệnh viện gần nhất theo đúng nguyên tắc. Sau một hồi thỏa thuận họ đồng ý và mình thì trả thêm tiền. Nhưng mình vẫn phải chờ thêm một lúc lâu nữa vì họ còn mang thiếu cái dây đai... Đường đến chỗ chú Thành xa thật, nằm trong xe cấp cứu mình chẳng còn nhận ra đâu là đâu nữa.

1 nhận xét:

Katie Katie nói...

thật là một cuối năm không mấy vui vẻ chị ha! Thôi kệ, dồn xui cuối năm cho năm mới may mắn thì cũng ráng cắn răng chịu đi nha!
Thương thương!