Thứ Sáu, 12 tháng 2, 2010

Sắp chia tay năm Con Trâu rồi

Cũng định viết tiếp về những trải nghiệm đau (thì ít) mà khổ (thì nhiều), nhưng nghĩ mãi lại thôi vì dù sao đó cũng sắp là năm cũ rồi... Có lẽ đau nhất là vào 2 ngày đầu tiên khi mình không thể dịch chuyển được. Chắc là không thể nào quên được ngày đầu tiên....Mình vốn là đứa khó tính trong việc đi toa-lét. Chỗ không sạch là thà nhịn chứ không đi. Chỗ lộ thiên, mắc cỡ lắm, chưa chắc đã đi (giống như hôm đi trekking với Thúy và Lars)... Thói quen này hình thành từ khi mình còn ở trường học, nên tính mình rất ít uống nước và hiếm khi đi toa-lét. Ngày hôm ấy mình đã không đi từ 12h cho đến tận 4h sáng hôm sau, dù đã cố gắng hết sức, dùng hết mọi cách. Cũng tại vì mình phải quấn tã (huhu y như em bé vậy đó) lại phải đi trong tư thế nằm nên vừa mắc cỡ, vừa không quen nên ... mình cũng thử dùng cách dùng ngón tay khều nhẹ phần dưới với hy vọng thấy nhột mà mắc, cũng dùng luôn tiếng xì (y như em bé luôn) đến cả tiếng đồng hồ mà nó nhất định không chịu mắc trong khi bọng đái của mình căng như là bánh xe mới bơm, tức không chịu nổi. Ba má mình sợ phải chở mình quay lại bệnh viện để thông đường tiểu thì chắc chết quá, nên phải cố viện đến cách cuối cùng. Sau khi cho mình uống thuốc giảm đau, cả 2 người cùng dùng 1 miếng ván và rất nhiều gối để nâng mình ngồi dậy. Lúc nâng lên thì mình chỉ cảm thấy hơi đau thôi, nhưng sau 5 phút thì mình bắt đầu thấy đau nhiều thì mình nói ba má hạ xuống. Trời, đây là những giây phút khủng khiếp, mình đau đến muốn ngất luôn. Cũng may khoảng 4h sáng hôm sau
thì đột nhiên một dòng nước nóng hổi chảy ra, thấm ướt tã, mình thở phào nhẹ nhõm kêu má thay đồ cho mình.

Những ngày tiếp theo đó tràn đầy những cảm xúc vui buồn khó tả. Vui vì có biết bao đồng nghiệp và cả xếp nữa đến thăm, kể chuyện vui, rồi âu yếm xỉ vả..... Buồn là vì khoảng di động của mình chỉ có đúng 3 tư thế, nằm ngữa, nằm nghiêng trái phải. Còn những cảm giác khó tả là khi phải ăn, ngủ, ấy tại chỗ cho má phục vụ..... mắc cỡ và thương má ghê mà không biết nói làm sao. Còn cái giây phút hạnh phúc đã bất chợt đến khi mình lần đầu tiên tự đi đái và đi cái kia (sau gần 6 ngày)được, lần đầu tiên sau hơn 1 tuần mới được gội đầu. Mình thì ngồi trên bàn cầu cho má dội nước gội đầu. Gội xong thì đầu nhẹ tênh, còn tóc thì thơm, thật là sảng khoái dễ chịu.

Chuyện còn chưa hết khi cuối năm trâu mình còn dớt thêm được cú chót là đau dạ dày. Mình ói một trận từ sáng tới trưa tại trường rồi được dẫn tới phòng nội soi luôn. Kết quả là bị viêm niêm mạc hang vị, mức độ trung, uống thuốc một tuần.

Chỉ còn 24 tiếng nữa thôi là mình sẽ chia tay với năm con trâu, vui nhiều, buồn nhiều mà đau cũng nhiều. Hy vọng năm mới sẽ mang đến cho mình những điều tốt đẹp hơn

Không có nhận xét nào: