Thứ Ba, 8 tháng 9, 2009

Hãy cố gắng làm người nước ngoài.


Hôm nay dì cảm thấy tiêu tan hết giấc mộng được đi du lịch ở Thụy Sĩ và dự đám cưới của dì Thúy. Dì cũng đã trãi qua nhiều lần đi xin visa ra nước ngoài nhưng chưa lần nào dì cảm thấy sâu sắc rằng làm người dân của một nước nghèo lại có thể nhục đến thế. Thực ra trước đây cũng có người đã nói đến những cảm giác này rồi, nhưng đối với dì nó xa xôi lắm, vì nếu ai đó so sánh cuộc sống ở việt nam với những nước khác, thì dì lại thấy sự so sánh đó thật là khập khiễng. Dì nghĩ ở đâu cũng có những nỗi khỗ, cái khổ thì không ai giống ai, với lại người ta giàu thì mặc người ta chứ, phải không? Rồi trong môi trường làm việc, sự tự tin trong dì lại càng tăng lên (đôi khi bây giờ nó còn phát triển thành tự cao nữa chứ, dì cảm thấy rằng mình chẳng thua kém một ai để mà phải tự ti, quỵ lụy.

Thế rồi một ngày nọ dì lên lãnh sự quán thụy sĩ để xin visa. Dì phải đứng trong vòng 30 phút để trả lời một cuộc phỏng vấn (giống như là hỏi cung ở đồn công an vậy vì có rất nhiều những câu hỏi riêng tư), rồi dì phải dịu dàng cúp điện thoại sau khi bị hẹn hàng chục lần chỉ để nghe đúng một câu "chưa có kết quả". Sáng nay, vì không thể chờ đợi được nữa, dì đã nổi giận mà mắng cô nhân viên phòng lãnh sự sau khi nhận được thêm một lần nữa câu "chưa có kết quả". Vào buổi chiều, khi dì còn đang say giấc ngủ, thì dì nhận được điện thoại từ lsq kêu dì lên lấy giấy gì đó.

Khi dì lên tới thì người ta đưa cho dì một tờ giấy viết toàn bằng tiếng Đức rồi yêu cầu dì gửi wa bên thuy sĩ để bên đó làm việc với công an rồi gửi về Việt nam. Cô ấy còn nhấn mạnh là phải gửi bản gốc khi dì hỏi liệu có thể gửi bằng fax không. Lúc đó dì cảm thấy hoàn toàn sụp đổ vì hôm nay đã là t3 rồi. Cơn giận trào lên, ức không chịu nổi mà không biết phải than vãn với ai, vì ... mình là con nhà nghèo mà. Xin visa đến nước người ta mà giống như ăn nhờ ở đậu nhà người giàu vậy. Lúc đó dì nghĩ nếu mình không phải là người Việt nam thì chắc hẳn không phải bị đối xử như thế này.

Rồi dì ngồi viết một lá thư than phiền cho hả giận. Viết xong rồi ngồi nghĩ lại lá thư đó viết xong cũng chẳng để làm gì. Chẳng lẽ để nhận một lời xin lỗi?
Nói túm lại, kiếp sau nếu có được làm người, thì phải là dân xứ giàu (dù có phải làm ăn xin white trash) còn không thì làm con ngu biết đâu có một ông già nước giàu đến cưới mình về,rồi mình sẽ được sống một cuộc đời ..... không dám nói, và túm lại kết quả là mình chẳng bao giờ chịu nỗi khỗ nhục của người đi xin visa.

Không có nhận xét nào: