Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

Thụy Sĩ- miền đất của chocolate



Trải qua biết bao vất vả, bực bội, nước mắt và cả máu nữa (tổ cha mấy con muỗi) cuối cùng dì cũng được ngồi viết blog ở một đất nước mà bất kỳ cô gái nào cũng muốn đến vì thèm ăn chocolate nha (chứ không phải vì trai Thụy sĩ đâu)
Chuyến bay dài mười mấy tiếng với hãng hàng không Thai Royal thật là mệt mỏi. Suốt cả buổi chiều thứ 5 dì chộn rộn chuẩn bị hành lý và gội đầu nên cũng chẳng chú ý chiện ăn uống, đến khi ra sân bay thì lại sớm wa, nên ba Dũng, má Thư và Suri cùng vào ngồi uống nước tại một quán ở sân bay. Công nhận quán này không có bán dao lam, vì còn bận để dành cứa cổ khách, chỉ có một ly nước ép ổi (ổi rẻ mún chít), một ly nước ép cà rốt (dì thề là ba Dũng gọi cà rốt, chứ không gọi cà rốt i răk), má Thư dũng cảm kiu thêm 2 miếng bánh bằng 2 ngón tay thế mà phải trả gần 200 ngàn. Đúng là dao lam
Sân bay TSN bây giờ đã được sửa sang lại nhưng vẫn không to bằng những sân bay khác trong khu vực, nhưng những trang thiết bị trong sân bay cũng đã tiên tiến lắm, chỉ tiếc thêm một điều nữa là đồ ăn ở đây bán mắc wa, và toàn là những kẹo, bánh .... cho những người có tiền và muốn mua wa mang đi nước ngoài và muốn tăng trọng nhanh. Còn dì lại đang mơ ước làm giảm và chậm quá trình heo hóa cũng như nhiều quá trình khác như quá trình già hóa, xấu hóa, ... nên đành nuốc nước ... đương nhiên là nước miếng rất sạch, rất organic vào trong rồi bước tiếp tới những quầy hàng chỉ dành riêng cho những người can đảm và không có tiền sử bị bịnh tim, nếu không thì chắc ai cũng xỉu khi nhìn bảng giá rồi nhìn vào bóp tiền của mình.

Không có nhận xét nào: