Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2010

CHÚC MỪNG NĂM CANH DẦN

Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, và cũng là ngày lễ Tình nhân trong cái nắng rực rỡ, và muôn vàn những đóa hoa xuân. Sáng nay cũng như sáng xuân năm trước mình cùng gia đình dậy thật sớm để cùng nhau đi đường hoa Nguyễn Huệ, để được hưởng chút không khí trong lành, hương xuân sáng mùng một. Đường hoa năm nay không đẹp bằng năm trước, nhưng cũng đủ để cho khướu giác và thị giác của mình được đắm chìm trong hương hoa thoang thoảng, và vô số những màu sắc của hoa lá cỏ và của cả những người du xuân sáng mồng một này.

Hôm nay cũng là ngày sinh nhật của một người bạn đặc biệt (tính theo lịch của Canada là ngày 13.2, còn ở Việt nam là 14-2)nên mình cũng đã cố online để gửi lời chúc mừng, dù hôm nay khá là bận rộn, còn hôm qua thì thức cũng hơi khuya (cũng như thường lệ mà, hí hí). Tối qua khi cúng mời ông bà về, mình lại nhớ tới ngoại. Sao mà mình lại nhớ đến thế cái dáng tất tả của ngoại mỗi khi gần tết. Dù đã rất lớn tuổi nhưng ngoại vẫn giữ nguyên những hoạt động quen thuộc của ngày tết, trước ngày 23 ngoại sẽ bàn với má mình việc tổ chức đi thăm mộ ông và cậu, sau đó lại tất tả mua sắm vài chậu hoa kiểng nhỏ để trang trí nhà cửa trong dịp tết, tiện thể mua ít quà cho bà nội của mình. Sau đó thể nào bà cũng sang nhà mình để hỏi thăm chừng nào nhà mình gói bánh chưng để xem bà có thể giúp được gì không, bà đúng là một người phụ nữ 10 hoa tay. Bà rất giỏi trong việc nội trợ và đảm đang quán xuyến nhà cửa, tiếc là nghề gói bánh của bà chỉ có 2 chân truyền, một là cậu Toại, hai là Anh Thư, còn má của mình thì ... chậc chậc, chưa kể đến dì Đào (gói bánh xấu khủng bố luôn). Mình vẫn còn nhớ như in đôi tay với những ngón ngắn đã nhăn nheo của bà luôn khéo léo duyên dáng uốn nếp những chiếc lá dong và lá chuối để tạo thành những chiếc bánh chưng mang đậm dáng vẻ cũng như hương vị của hạnh phúc sum vầy.

Mình cũng nhớ những buổi sáng mồng một, khi tất cả mọi người tụ tập ở nhà bà, để được vòi bà lì xì, để.... để.... thế mà cũng đã 2 năm rồi không còn có bà nữa. Hôm trước khi lên tảo mộ, lần đầu tiên mình có cảm giác rất thân thiết không muốn rời với một cái mộ - mộ của bà.

Không có nhận xét nào: