Thứ Tư, 23 tháng 6, 2010

Ba ơi con sợ

Chiều nay khi con đang ngủ trưa, còn má thì loay hoay trên lầu, ba bị té. Nghe tiếng ba kêu nhẹ, má chạy xuống hốt hoảng khi nhìn thấy ba nằm sóng xoài ở hàng hiên. Máu từ đầu ba chảy, má thét kêu con xuống phụ. Lúc đó con lính quýnh, cả má cũng vậy, ba vẫn tỉnh. Con chỉ thấy lo lo hoàn toàn chưa có cảm giác gì sợ thật sự.

Dũng chở má và ba vào bệnh viện An Sinh lúc 4:20. Con phải chuẩn bị đi làm...Con lo lắm, đầu óc chẳng tập trung được. Không biết hôm nay mình có nói lộn cái gì không??? Giờ ra chơi, con tranh thủ gọi điện cho má thì biết bác sĩ đã khâu cho ba mấy mũi và dựa trên việc kiểm tra các phản xạ của ba, người ta kết luận chắc là không sao rồi cho ba xuất viện kèm theo một tờ giấy ghi rõ những triệu chứng cần phải theo dõi ở ba; nếu một trong những triệu chứng đó xuất hiện thì phải lập tức đưa ba vào một trong 3 bệnh viện sau: Gia Định, Chấn thương chỉnh hình, Chợ Rẫy. Ba thấy còn chóng mặt nên muốn nằm nghỉ một chút, rồi ba bị chảy máu mũi và nhà mình lại tất tả đưa ba vào Chợ Rẫy.

Giờ đây ba đang nằm trong đó một mình. Dũng không biết có tìm được chỗ ngả lưng để vừa canh ba, vừa ngủ một chút để mai còn đi làm. Má về nhà để nghỉ lấy sức. Cậu An cũng phải về vì chẳng tìm được chỗ nghỉ trong bệnh viện. Mà bác sĩ và y tá ở đó cũng rất nguyên tắc, không cho người nhà vào nhiều, quấy rầy bệnh nhân.

Giờ khi tĩnh tâm, con lại thấy sợ. Con sợ nhiều thứ lắm. Không biết vết thương đó có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của ba không ... Con lo, con cố ép mình không nghĩ quẩn. Lúc nãy con nhìn thấy má ăn cơm chan nước mắt, con lại càng thêm sợ. Ba ơi, ba ráng lên ba nhé. Ba luôn là thần tượng, là những gì thân thương quí giá nhất của cả nhà ta.

Không có nhận xét nào: