Thứ Hai, 22 tháng 2, 2010

Hôm nay dì Thí đi xem Carnaval

Hơi ganh tị một chút, mặc dù dì Thúy nói là nghe nhạc thì chẳng có gì hấp dẫn, nếu không muốn nói là nghe giống nhạc đám ma.... nhưng mình vẫn muốn đi.

Sáng nay nói chuyện với anh. Nghe anh cười bảo là mình cute, mình cũng thấy vui akakaka. Dù sao có người khen thì dù bị bảo là teen thì vẫn sướng. Mình cũng chẵng biết gọi mối quan hệ này là gì mặc dù mình đã luôn tự bảo là mình bây giờ chẳng còn thích anh nữa, và anh cũng chẳng mặn mà gì, hoặc là anh đang có gì lừa dối mình .... Mình cũng nói dối cả Thúy (người biết rõ nhất chuyện mình và anh) để em đừng nghĩ là mình khờ .... mà thực sự giờ mình cũng chẳng biết mình đang đứng ở đâu.

Sáng nay mình đã hỏi sao anh biết là anh iu mình, anh nói là căn cứ vào cảm nhận của anh, khi không có mình ở bên cạnh và khi nói chuyện với mình. Mình cũng cảm nhận được điều đó, chỉ là ......

Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2010

nhà mình lại vui

Tối nay, hơn 11h cả nhà Suri mới từ Cà Mau thăm ông nội về. Mọi người ai cũng rất là tâm trạng. Ông bà thì lo lắng cứ đi ra đi vào, rồi bực bội vì không biết ba má có lo cho con được ăn uống đàng hoàng không, sao lại không thông báo tình hình ăn, ị của con cho rõ ràng chi tiết. Bà sốt ruột đến độ không thể lên giường ngủ, mệt quá nằm ra xa-lông với cái khăn tắm của con gấp trên bụng, tranh thủ chợp mắt trong lúc chờ Suri về. Dì Phương thì cũng đi xuống đi lên sốt ruột vì sau 3 ngày vắng con, dì thấy nhớ lắm. (P.S: dì bỏ luôn việc hát karaoke để mong về sớm gặp con đó). Ba Dũng và má Thư thì mệt đừ người sau 12 tiếng đồng hồ ngồi trên xe, lái xe và bế con liên tục.

Mọi người tập trung đón con ở trước cổng cứ như là cổ động viên tập trung ở sân bay đón cầu thủ hay diễn viên nổi tiếng vậy, rồi người thì bế con, người thì phụ mang đồ vào nhà ... rồi quây quần ở nhà bếp rạng rỡ nghe ba má con kể chuyện con ngoan và lanh như thế nào khi ở nhà ông nội. Con ứng khẩu hát về mọi đồ vật (như cái võng, cái xuồng, cái cây...) khi thi hát với Chim Non (nickname của cháu bên nội, gọi Su bằng cô hai). Chim Non cũng phải thua mặc dù lớn hơn và biết nhiều bài hơn Su. Nào là chuyện con đi tắm, một người tắm còn một người xua muỗi....

Thôi vui rồi. Ngủ đây

Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2010

Những chuyện vui từ đầu năm tới giờ - mùng 2 tết

Tối giao thừa, khi Suri đang xá bàn thờ ông bà để mời ông bà cùng về ăn tết, đột nhiên con ngẩng lên hỏi bà ngoại, "ủa mình lạy bà cố hay là lạy con gà vậy?". Cả nhà không ai nhịn được cười mặc dù không khí lúc ấy hết sức là trang nghiêm và cảm động, và mọi người ai cũng rân rấn nước mắt. Cũng đơn giản thôi vì tầm nhìn của con chỉ với tới con gà cúng bà để trên chiếc bàn nhỏ trước bàn thờ.

Sáng mồng một, khi dì Phương đưa bao lì xì cho con thì con ngây thơ hỏi, "dì ơi, dì bỏ tiền vào túi chưa?" hahahahaha. Ba Dũng cũng kêu bó tay chấm cơm với con lun.

Ngày mồng 1 là ngày mọi người uống nhiều nhất, sau bữa tiệc trưa với rượu bên nhà ông An, mọi người lại kéo sang nhà mình uống thêm 1 chai nữa. Năm nay vào khoảng 3h chiều ba Dũng của con lại tiếp thêm một người khách đặc biệt- bác Quang. Ba Dũng còn sang nhà kéo ông An và cậu Khôi sang nhà rồi mở thêm một chai nữa. Đến khi xong tiệc thì chai rượu hết trơn, bác Quang có tài xế chở về nhà, ba Dũng thì lên nhà nằm ôm tấm thảm chùi chân trước phòng tắm ngủ. Ông An thì nằm luôn trên ghế xa lông phê, rồi trong một phút thăng .... té luôn xuống đất, đập đầu vào cạnh bàn .... u một cục.

CHÚC MỪNG NĂM CANH DẦN

Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, và cũng là ngày lễ Tình nhân trong cái nắng rực rỡ, và muôn vàn những đóa hoa xuân. Sáng nay cũng như sáng xuân năm trước mình cùng gia đình dậy thật sớm để cùng nhau đi đường hoa Nguyễn Huệ, để được hưởng chút không khí trong lành, hương xuân sáng mùng một. Đường hoa năm nay không đẹp bằng năm trước, nhưng cũng đủ để cho khướu giác và thị giác của mình được đắm chìm trong hương hoa thoang thoảng, và vô số những màu sắc của hoa lá cỏ và của cả những người du xuân sáng mồng một này.

Hôm nay cũng là ngày sinh nhật của một người bạn đặc biệt (tính theo lịch của Canada là ngày 13.2, còn ở Việt nam là 14-2)nên mình cũng đã cố online để gửi lời chúc mừng, dù hôm nay khá là bận rộn, còn hôm qua thì thức cũng hơi khuya (cũng như thường lệ mà, hí hí). Tối qua khi cúng mời ông bà về, mình lại nhớ tới ngoại. Sao mà mình lại nhớ đến thế cái dáng tất tả của ngoại mỗi khi gần tết. Dù đã rất lớn tuổi nhưng ngoại vẫn giữ nguyên những hoạt động quen thuộc của ngày tết, trước ngày 23 ngoại sẽ bàn với má mình việc tổ chức đi thăm mộ ông và cậu, sau đó lại tất tả mua sắm vài chậu hoa kiểng nhỏ để trang trí nhà cửa trong dịp tết, tiện thể mua ít quà cho bà nội của mình. Sau đó thể nào bà cũng sang nhà mình để hỏi thăm chừng nào nhà mình gói bánh chưng để xem bà có thể giúp được gì không, bà đúng là một người phụ nữ 10 hoa tay. Bà rất giỏi trong việc nội trợ và đảm đang quán xuyến nhà cửa, tiếc là nghề gói bánh của bà chỉ có 2 chân truyền, một là cậu Toại, hai là Anh Thư, còn má của mình thì ... chậc chậc, chưa kể đến dì Đào (gói bánh xấu khủng bố luôn). Mình vẫn còn nhớ như in đôi tay với những ngón ngắn đã nhăn nheo của bà luôn khéo léo duyên dáng uốn nếp những chiếc lá dong và lá chuối để tạo thành những chiếc bánh chưng mang đậm dáng vẻ cũng như hương vị của hạnh phúc sum vầy.

Mình cũng nhớ những buổi sáng mồng một, khi tất cả mọi người tụ tập ở nhà bà, để được vòi bà lì xì, để.... để.... thế mà cũng đã 2 năm rồi không còn có bà nữa. Hôm trước khi lên tảo mộ, lần đầu tiên mình có cảm giác rất thân thiết không muốn rời với một cái mộ - mộ của bà.

Thứ Sáu, 12 tháng 2, 2010

Sắp chia tay năm Con Trâu rồi

Cũng định viết tiếp về những trải nghiệm đau (thì ít) mà khổ (thì nhiều), nhưng nghĩ mãi lại thôi vì dù sao đó cũng sắp là năm cũ rồi... Có lẽ đau nhất là vào 2 ngày đầu tiên khi mình không thể dịch chuyển được. Chắc là không thể nào quên được ngày đầu tiên....Mình vốn là đứa khó tính trong việc đi toa-lét. Chỗ không sạch là thà nhịn chứ không đi. Chỗ lộ thiên, mắc cỡ lắm, chưa chắc đã đi (giống như hôm đi trekking với Thúy và Lars)... Thói quen này hình thành từ khi mình còn ở trường học, nên tính mình rất ít uống nước và hiếm khi đi toa-lét. Ngày hôm ấy mình đã không đi từ 12h cho đến tận 4h sáng hôm sau, dù đã cố gắng hết sức, dùng hết mọi cách. Cũng tại vì mình phải quấn tã (huhu y như em bé vậy đó) lại phải đi trong tư thế nằm nên vừa mắc cỡ, vừa không quen nên ... mình cũng thử dùng cách dùng ngón tay khều nhẹ phần dưới với hy vọng thấy nhột mà mắc, cũng dùng luôn tiếng xì (y như em bé luôn) đến cả tiếng đồng hồ mà nó nhất định không chịu mắc trong khi bọng đái của mình căng như là bánh xe mới bơm, tức không chịu nổi. Ba má mình sợ phải chở mình quay lại bệnh viện để thông đường tiểu thì chắc chết quá, nên phải cố viện đến cách cuối cùng. Sau khi cho mình uống thuốc giảm đau, cả 2 người cùng dùng 1 miếng ván và rất nhiều gối để nâng mình ngồi dậy. Lúc nâng lên thì mình chỉ cảm thấy hơi đau thôi, nhưng sau 5 phút thì mình bắt đầu thấy đau nhiều thì mình nói ba má hạ xuống. Trời, đây là những giây phút khủng khiếp, mình đau đến muốn ngất luôn. Cũng may khoảng 4h sáng hôm sau
thì đột nhiên một dòng nước nóng hổi chảy ra, thấm ướt tã, mình thở phào nhẹ nhõm kêu má thay đồ cho mình.

Những ngày tiếp theo đó tràn đầy những cảm xúc vui buồn khó tả. Vui vì có biết bao đồng nghiệp và cả xếp nữa đến thăm, kể chuyện vui, rồi âu yếm xỉ vả..... Buồn là vì khoảng di động của mình chỉ có đúng 3 tư thế, nằm ngữa, nằm nghiêng trái phải. Còn những cảm giác khó tả là khi phải ăn, ngủ, ấy tại chỗ cho má phục vụ..... mắc cỡ và thương má ghê mà không biết nói làm sao. Còn cái giây phút hạnh phúc đã bất chợt đến khi mình lần đầu tiên tự đi đái và đi cái kia (sau gần 6 ngày)được, lần đầu tiên sau hơn 1 tuần mới được gội đầu. Mình thì ngồi trên bàn cầu cho má dội nước gội đầu. Gội xong thì đầu nhẹ tênh, còn tóc thì thơm, thật là sảng khoái dễ chịu.

Chuyện còn chưa hết khi cuối năm trâu mình còn dớt thêm được cú chót là đau dạ dày. Mình ói một trận từ sáng tới trưa tại trường rồi được dẫn tới phòng nội soi luôn. Kết quả là bị viêm niêm mạc hang vị, mức độ trung, uống thuốc một tuần.

Chỉ còn 24 tiếng nữa thôi là mình sẽ chia tay với năm con trâu, vui nhiều, buồn nhiều mà đau cũng nhiều. Hy vọng năm mới sẽ mang đến cho mình những điều tốt đẹp hơn