Thứ Ba, 29 tháng 6, 2010

Tuần đầu tiên của ba sống chung với vết thương

Hôm nay ba đi tái khám sau một tuần sống chung với "lũ". Ba vẫn còn rất hay nhức đầu, mặc dù đã bớt ê ẩm. Giọng ba cũng yếu đi, đúng là người bệnh chính cống.

Bác sĩ nói chuyện nhức đầu là bình thường không thể khỏi liền trong một tuần được, khoảng 2 tuần nữa mới có thể hết.. còn những việc còn lại đều tốt cả. Quá mừng

Việc làm đầu tiên của ba sau khi gượng dậy được là thay bóng đèn trong nhà tắm, cũng may là bóng đèn vừa tầm tay (ba cũng cao chứ bộ) nên không phải leo trèo gì hết. Má e hèm.

Thứ Năm, 24 tháng 6, 2010

vui vui vui

Sau một đêm nằm ở Chợ Rẫy, bác sĩ đã cho ba xuất viện về nhà. Ba đã bớt chóng mặt, chiều nay còn ăn được một ít cơm. vui vui vui ghê

Thứ Tư, 23 tháng 6, 2010

Ba ơi con sợ

Chiều nay khi con đang ngủ trưa, còn má thì loay hoay trên lầu, ba bị té. Nghe tiếng ba kêu nhẹ, má chạy xuống hốt hoảng khi nhìn thấy ba nằm sóng xoài ở hàng hiên. Máu từ đầu ba chảy, má thét kêu con xuống phụ. Lúc đó con lính quýnh, cả má cũng vậy, ba vẫn tỉnh. Con chỉ thấy lo lo hoàn toàn chưa có cảm giác gì sợ thật sự.

Dũng chở má và ba vào bệnh viện An Sinh lúc 4:20. Con phải chuẩn bị đi làm...Con lo lắm, đầu óc chẳng tập trung được. Không biết hôm nay mình có nói lộn cái gì không??? Giờ ra chơi, con tranh thủ gọi điện cho má thì biết bác sĩ đã khâu cho ba mấy mũi và dựa trên việc kiểm tra các phản xạ của ba, người ta kết luận chắc là không sao rồi cho ba xuất viện kèm theo một tờ giấy ghi rõ những triệu chứng cần phải theo dõi ở ba; nếu một trong những triệu chứng đó xuất hiện thì phải lập tức đưa ba vào một trong 3 bệnh viện sau: Gia Định, Chấn thương chỉnh hình, Chợ Rẫy. Ba thấy còn chóng mặt nên muốn nằm nghỉ một chút, rồi ba bị chảy máu mũi và nhà mình lại tất tả đưa ba vào Chợ Rẫy.

Giờ đây ba đang nằm trong đó một mình. Dũng không biết có tìm được chỗ ngả lưng để vừa canh ba, vừa ngủ một chút để mai còn đi làm. Má về nhà để nghỉ lấy sức. Cậu An cũng phải về vì chẳng tìm được chỗ nghỉ trong bệnh viện. Mà bác sĩ và y tá ở đó cũng rất nguyên tắc, không cho người nhà vào nhiều, quấy rầy bệnh nhân.

Giờ khi tĩnh tâm, con lại thấy sợ. Con sợ nhiều thứ lắm. Không biết vết thương đó có ảnh hưởng gì đến sức khỏe của ba không ... Con lo, con cố ép mình không nghĩ quẩn. Lúc nãy con nhìn thấy má ăn cơm chan nước mắt, con lại càng thêm sợ. Ba ơi, ba ráng lên ba nhé. Ba luôn là thần tượng, là những gì thân thương quí giá nhất của cả nhà ta.

Chủ Nhật, 20 tháng 6, 2010

Anh trở lại

Sau hơn 3 tuần vắng bóng, anh đã trở lại. Tin nhắn offline đầu tiên báo hiệu sự xuất hiện của anh là "mấy tuần nay anh bận quá. Rất nhớ em. Yêu em kiss". Mình cũng đã dằn lòng để cho chuyện ấy trở thành bình thường, và mình đã làm được. Mình trả lời tin của anh bằng những câu bông đùa nhẹ nhàng theo kiểu bạn bè, "Chào mừng anh đã quay trở lại. Anh đi câu cá hả? Đi với Julian? Hay với cô nào? mặt giận" Mình cũng đã muốn kể cho Thúy nghe, nhưng lại nghĩ chuyện cũng chẳng có gì ghê gớm cả nên ....

Sáng thứ bảy (19/6), phòng giáo viên tấp nập người chuẩn bị lên lớp 7:45 vì cũng đã 7:30 rồi mà, mình thì từ từ vì mình bắt đầu lúc 8:00. Mình tranh thủ lên mạng một chút để kiểm tra xem có tin nhắn trả lời của anh không thì .... anh vừa mới trả lời mình xong và cũng vẫn còn đang online. Anh nhắn, "Không, anh chẳng có ai cả. Anh chỉ nghĩ đến em, nhớ em thôi". Tụi mình nói chuyện một chút, rồi mình cũng lên lớp. Chuyện cũng bình thường nhưng ... mình cũng vui. Mình khùng thật rồi.

Buổi tối... anh cũng lên mạng... tụi mình nói thật nhiều, nhưng cũng chủ yếu là những lời có cánh. Anh vẫn thế, biết làm mình vui. Sao đàn ông lại có thể dẻo miệng thế nhỉ? Mình nói chắc anh phải cưới mình thôi, vì má mình đã phát hiện ra chuyện mà anh ấy đã xúi mình làm (nói chơi vậy thôi chứ mình cũng muốn làm lâu rồi mà), giờ má mình bảo là chẳng có trai nào thèm để í đến mình đâu. Anh bảo anh muốn lắm, và anh sẽ phải qua Việt Nam chứng minh cho ba má mình thấy là anh ấy là một người tốt nhất cho mình. Anh đang tham gia một khóa học để đổi nghề, để qua Việt Nam dạy tiếng Anh... Mình cũng chẳng còn tin vào lời anh ấy nữa..., nhưng anh làm mình vui suốt cả ngày hôm nay...

Thứ Năm, 10 tháng 6, 2010

chiện bậy bạ





Thêm hình cho nó đỡ cô đơn vì ngày sau đến sỏi đá cũng cần có nhau nói chi là hình


Mấy hôm nay mình chăm chỉ xem bộ phim truyền hình Sex and The City lắm. Lúc đầu thì khá thích vì các câu hỏi và những quan niệm sống của những người phụ nữ hiện đại tầm tuổi mình ở New York. Trước đây mình cũng đã xem một lần rồi, nhưng chưa xem toàn tập. Có lẽ vì thế nên mình đã từng thích nó nhiều hơn.

Mình xem và thấy hoảng sợ vì những người phụ nữ New York. Tất cả bọn họ đều ăn chơi, tiệc tùng hầu như hàng đêm, lúc nào cũng diện những bộ cánh quyến rũ (đương nhiên trên thực tế, không phải phụ nữ NY nào cũng vậy). Họ tự do như chim trời, quan hệ yêu đương với tất cả đàn ông ... cho đến ngày họ gặp người đàn ông mà ... theo một cô gái châu á như mình thì chính là bến đỗ hạnh phúc của một cuộc hôn nhân.

Carie Bradshow gặp Aidan. Aidan thì đã sẵn sàng cho một cuộc sống hôn nhân, iu Carie tha thiết nên cũng đã tha thứ cho một lần phản bội của Carie (lúc xem đến đây mình giận nhà đạo diễn muốn chết). Thế mà Carie đã làm gì? Cô ta vẫn quan hệ với Mr Big trong thời gian cặp với Aidan và nói iu anh nhiều,gặp một anh chàng gay rất đáng iu rồi tháo chiếc nhẫn đính hôn đeo vào cổ (điều này thì mình có thể thông cảm, vì không ai muốn mình là một người phụ nữ đã có chủ khi vào một bữa tiệc có đầy các chàng trai dễ thương), lại còn rồi là mình bị dị ứng với chuyện cưới xin, và chưa sẵn sàng cho một bước ngoặt mới... Mình không hiểu? Carie cần gì nữa chứ? Hay cô ta chờ đợi một thằng đểu như Mr Big (mà trong phim trên màn ảnh rộng đạo diễn đã cố tình cho 2 người lấy nhau sau khi biến hắn thành một tay phong lưu mã thượng), hay là một trong những thằng tình một đêm mà cô ta đã gặp? Có phải phụ nữ đều như thế phải không? Bỏ qua những người tốt nhàm chán để đến với những người không ra gì? Hay đây là một loại ngưu tầm ngưu, mã tầm mã?

Samantha Jones là một kiểu phụ nữ hoang dại. Cô ngủ với tất cả loại đàn ông, đến cả người gác cửa (điều này thì Carie không làm ... nhưng biết đâu nếu gặp anh ta trong một hoàn cảnh khác, một club chẳng hạn... thì ....) Đàn ông vây quanh cô chỉ vì một mục đích ... Cô cũng thuộc loại thông minh nên coi thường đàn ông, chuyên dùng đàn ông để phục vụ mình. Thế nhưng S lúc nào cũng cô đơn, ngay đến khi gặp một người cô thích mà cũng không dám nhắc lại câu yêu anh vì sợ người ấy sẽ coi thường mình. Có lẽ mình không ghét S nhiều lắm vì mình coi S như là một người rừng cần sự giáo dục (hahahaha)

Miranda có lẽ là người ít bộc lộ cảm xúc trong tình iu nhất vì cô là luật sư chăng? Cô đột nhiên có bầu với một người đàn ông chẳng quan tâm đến việc thành công, bất tài, khá vô dụng ... Cô cũng chẳng thích trẻ con .... Típ người này mình cho là gần nhất với những người phụ nữ thành đạt ở các nước tiên tiến ... Họ được phép quan tâm đến những điều khác có thể làm họ hạnh phúc và rảnh rang hưởng cái hạnh phúc đó hơn là thiên chức làm vợ và làm mẹ được thiên nhiên và xã hội dúi cho họ. Đàn bà khôn ngoan quá như Miranda thì khó mà có thể có tình cảm thực sự ... có phải vì những trải nghiệm và triết lí sống đã giúp họ đứng ngoài vòng đau khổ của con người như thuyết nhà Phật vẫn nói không? (vẫn nghi ngờ ...đang tìm hiểu, sẽ thông báo kết quả sau)

Charlotte là cô gái mà mình thích nhất, mềm mại, hiện đại vừa phải, tiếc là cô không gặp may trong tình yêu và hôn nhân, gặp phải thằng chồng iu mẹ nhiều hơn ... hahaha bà mẹ thằng này cũng buồn cười chăm con đến không chịu nổi... đến cái giường cưới của người ta cũng đòi nằm chung với vợ chồng người ta ... nghe nói cuối phần 4 gì đó, sau khi li dị trai này dọn về ở chung với mẹ... bà này dám híp dâm được con chắc cũng làm lắm à... akakakak

Sau khi đọc nguyên bài thấy mình là loại người không thể tha thứ cho sự phản bội... mà không biết trong tương lai phụ nữ việt nam có giống vậy không ta?