Thứ Tư, 14 tháng 10, 2009

về nhà

Vào lúc 10:35 phút sáng nay dì đã về tới sân bay tsn, bỏ lại sau lưng những ký ức đẹp như mơ cùng với dì Thúy ở lại trong cái lạnh se thắt của mùa thu Thụy Sĩ, và cả những chuyện đi chơi trong tuần cuối cùng ở đó nữa. Buổi trưa đầu tiên ở nhà sau gần 3 tuần đi chơi đã có má nấu sẵn, mặc dù sướng tê người nhưng vẫn nhớ những buổi trưa cùng dì Thúy ăn những ăn đạm bạc do muốn giữ eo, hay những món ăn hoành tráng đã được chuẩn bị từ nhà mang đi. Nấu món gì 2 chị em cũng rất đồng tâm hiệp lực, vui thiệt là vui.

Nhớ lắm, nhớ những buổi tối 2 chị em cùng tíu tít chuẩn bị đi nhảy salsa, cùng trang điểm, cố gắng chọn những tông màu đừng chỏi nhau wa (không tính đến những buổi tối trời wa lạnh, thì chỉ có 2 màu chủ đạo, dì thì đỏ chóe còn dì Thúy thì hồng cánh soen). Nhớ những buổi tối ra khỏi sàn nhảy thì cũng đã gần 12h rồi, trời lạnh nhưng bầu không khí trong lành thơm mùi cỏ, mùi hoa, mùi của mùa thu với cái lạnh dịu ngọt. Hai dì tung tăng chân sáo về nhà, vừa đi vừa vui chuyện. Sao mà ngày nào cũng có nhiều chuyện để nói ghê vậy ta (không biết có phải tại tính nhiều chuyện không? chắc là không?), nào là chuyện vừa mới xảy ra trong sàn nhảy nè, nào là chuyện đi chơi ăn uống ngày mai ra sao nè, rồi chọc ghẹo người ngoài đường nữa (như có 1 chàng trai bị 2 dì thường xuyên bắt gặp ở một gã tư gần nhà, bị 2 dì gọi là trai bao, nhiều buổi tối chân mỏi wa dì nào cũng đòi bao trai đó cõng hết á, nhưng tiếc là khi thoáng nghe wa dự định này trai đã chạy mất tiu luôn). Câu chuyện bắp rang làm ấm những bước chân về nhà. Có hôm không thích nói chuyện dì Thúy bật nhạc trong điện thoại, 2 dì vừa đi vừa nhảy, chẳng thèm chú ý tới những chiếc lá dại ven đường (là trai đó, vì phụ nữ là hoa, ko lẽ đàn ông cũng là hoa nữa sao. Định cạnh tranh hả? Quên đi các diễm). Về đến nhà rồi lại thấy ngạc nhiên sao đường ngắn vậy, lại còn muốn ước đường dài thêm chút nữa....

Không có nhận xét nào: