Thứ Sáu, 26 tháng 3, 2010

tội nghiệp suri

Tai nạn hôm qua tưởng là nhẹ, thế mà con lại bị gãy chân phải bó bột.
Buổi sáng con cứ khóc hoài đòi bế chứ nhất định không chịu đi, mọi người tưởng là con còn hoảng hồn sau vụ tai nạn ngày hôm qua. An ủi dỗ dành con một lát con đã bình tâm hơn tươi cười nói với bà ngoại "Bà ngoại ơi, con bớt đau nhiều rồi". Đưa con đến bác sĩ, bác sĩ nói cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng vẫn đề nghị chụp x quang cho chắc ăn. Không ngờ khi xem phim lại phát hiện con bị gãy chân trái và bị một vết nứt nữa, thế là phải bó bột thôi.

Khi bó bột con la khóc rất nhiều, nào là "bác sĩ ơi buông chân con ra, thả con ra, cứu con với" Rồi con giật lớp băng quấn mà bác sĩ vừa mới choàng quanh chân con. Con mới ngần ấy tuổi đầu mà phải trải qua những kinh nghiệm như thế này thì quả thật là ko phải dễ dàng. Thương thương con quá. Thấy con la quá má Thư đề nghị con hát bài "Happy birthday" cho bác sĩ nghe. Con hát vài câu rồi ..."Hết rồi. bác sĩ ơi thả chân con ra..." Ngay cả biện pháp đếm cũng không giúp con quên đi một lát cho bác sĩ bó bột.

Sợ con đau bác sĩ cho con thuốc giảm đau... nhưng con nói "thôi bác sĩ cho thuốc giảm té đi" .....

THƯƠNG THƯƠNG CON, MONG CON MAU LÀNH CÁI CHÂN.

Không có nhận xét nào: